“Bảo bối, mai em thi thử, hiện tại có muốn gì không?” Vinh Thịnh giúp Kim Hào lau khô tóc, ôn nhu hỏi.
Mỗi lần Vinh Thịnh gọi hắn là bảo bối, Kim Hào đặc biệt không có sức chống cự, giọng nam thần nhà hắn gọi hai tiếng ‘bảo bối’ vô cùng êm tai, vô cùng ôn nhu, lại đặc biệt sủng nịch!
Không hổ là bạn trai của hắn! Vô luận nghe bao nhiêu lần cũng thấy không đủ! Thật muốn ghi âm lại nghe trước khi ngủ mỗi tối! Không! Nên đặt làm chuông báo thức luôn!
Một bên thì muốn bổ nhào vào lòng nam thần nhà mình, một bên lại muốn bày ra vẻ rụt rè đáng yêu, Kim Hào vui sướng nói: “Dạ, lần này em muốn lấy thành tích đầu cho anh tự hào!”
Vinh Thịnh nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của Kim Hào, y nghe được giọng nói mềm nhẹ không tự giác lấy lòng của hắn, tâm lại nhói đau, thay đổi lời định nói ra cửa miệng: “Được, anh chờ bảo bối làm anh tự hào.”
Kim Hào không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, nếu không phải Vinh Thịnh để tay trên đầu Kim Hào thì có lẽ y đã không cảm giác được gì.
Kim Hào tự giác nhích lại gần bên Vinh Thịnh, dựa sát vào lòng ngực ấm áp đến khó tin này.
Lúc trước, Kim Hào cảm thấy ở cùng Vinh Thịnh giống như một giấc mơ đẹp sau cơn say, thậm chí mỗi đêm hắn đều không dám nhắm mắt đi ngủ, hắn sợ đến lúc bất chợt tỉnh lại, giấc mơ này cứ thế sẽ tan biến đi.
Chuyện mất ngủ mỗi đêm rất nhanh bị Vinh Thịnh phát hiện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-mot-tieu-thu-tho-hao-dung-tieu-chuan/1284422/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.