Người ở Tây Hải không ai không biết, Kim gia có một đứa con riêng không lên được nổi mặt bàn.
Đó chính là đại diện tiêu biểu cho sự thất bại của giáo dục, danh xưng quả thật quá mức nổi tiếng đó nha
Đứa con riêng không lên được nổi mặt bàn ở Kim gia có tên là Kim Hào, cái tên chả có chút khí tức văn hóa nào, nếu được hỏi, người Kim gia đều sẽ nói, đây cũng đâu phải do nhà họ đặt, mà là do người mẹ của đứa con riêng đó đặt đấy chứ, lúc vào nhà, chỉ cần vừa nghe đến cái tên này, trên mặt mọi người đều treo nụ cười đến văn hoa lịch thiệp, nhưng trong lòng ai mà không lén khinh bỉ: quả nhiên là thứ không lên được nổi mặt bàn!
Không kẻ nào sẽ chú ý đến đứa bé bị đẩy ra đang mặt đỏ tai hồng, kéo kéo thứ quần áo không quen mặc trên người, mím chặt cánh môi, khi nghe người khác giới thiệu đến tên của nó, bỗng dưng thấy ót chợt đau, trong mắt lại sáng lên vẻ quật cường.
Trước năm 6 tuổi, Kim Hào có thể gọi là bần dân, nhưng đối với Kim Hào mà nói, đó chính là khoảng hồi ức tốt đẹp nhất, vui vẻ nhất.
Bởi vì hắn có người mẹ mình yêu quý nhất, có người bạn thân tốt nhất – Đại Mao, mẹ hắn rất xinh đẹp, sẽ may nhiều quần áo thoải mái cho hắn mặc, sẽ nấu đủ loại món ngon cho hắn ăn, sẽ dạy hắn thật nhiều thật nhiều chữ nghĩa để biết, còn Đại Mao, chính là một con chó nhà bình dân, luôn thích chạy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-mot-tieu-thu-tho-hao-dung-tieu-chuan/1284419/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.