Trì Phàm ngồi ngay ngắn ở nơi đó, nghe cẩn thận.
Hắn rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của Nhiếp Lê, không cam lòng cùng tuyệt vọng, dù đã cách nhiều năm, cũng vẫn như cũ rõ ràng trước mắt.
Hắn hơi hơi hé miệng, muốn an ủi, lại không biết nên nói gì, nghẹn nửa ngày cũng chỉ nghẹn ra một câu: “Ngươi cũng đừng khổ sở, biến thành tang thi cũng không có gì không tốt.”
Một câu an ủi đầy gượng ép, Nhiếp Lê nghe quả muốn cười, hắn dở khóc dở cười mà nhìn về phía Trì Phàm, chậm rì rì mở miệng nói: “Ta có cái gì khổ sở, người chọc ta đều bị ta ăn tươi nuốt sống, hiện tại, chỉ cần lâu lâu ra ngoài săn một lần, không cần vi sinh tồn mà lo lắng, cũng không cần giống như khi làm người lo lắng đề phòng, phàm là ta xuất hiện trước mặt nhân loại, đó là ác mộng trong lòng của bọn họ, không có gì không tốt, chỉ là nhàm chán.”
“Đôi khi ta suy nghĩ, nếu ta cũng là một con tang thi bình thường thì tốt rồi, không có ký ức, không có tư duy, mỗi ngày chỉ cần tuần hoàn theo bản năng nguyên thủy kiếm ăn, mà không cần giống hiện tại, hiểu được càng nhiều, cũng càng nhàm chán, chỉ có thể vao lúc không có việc gì chọc nhân loại để tiêu khiển.”
Trì Phàm chớp chớp mắt, nghe Nhiếp Lê nói, nếu là hắn cũng muốn đi nằm vùng căn cứ nhân loại, kỳ thật xét đến cùng cũng là nhàm chán chọc họa.
Hắn chính là quá nhàm chán, mới có thể đi tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-mot-con-tang-thi-uu-nha-o-mat-the/2309322/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.