“Đúng là như vậy.” Lâm Mộc gật đầu.
Vương chưởng môn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Lâm nghị trưởng, thật xin lỗi, lần trước tôi đã nói rõ ràng rồi, vật này vô cùng quan trọng đối với môn phái chúng tôi, không thể dễ dàng bán đi được, chẳng lẽ Lâm nghị trưởng thật sự nghĩ thông suốt rồi, thật sự dùng năm triệu để mua?”
Lâm Mộc đặt chén trầ xuống, nói: “Không phải, lần này tôi tới đây là định dùng năm trăm nghìn Liên minh tệ để mua Tử Huyền Thiết.”
Vương chưởng môn lại ngẩn ra, lập tức cười ha hả: “Ha ha, Lâm nghị trưởng thật biết nói đùa, năm trăm nghìn liên minh tệ? giá này còn thấp hơn một nửa so với giá lần trước cậu đưa ra. Lần trước tôi còn không bán cho cậu, sao hiện giờ có thể đồng ý bán với giá rẻ hơn chứ? Coi như Thiên Khung Phái có phá sản thì cũng không có khả năng bán Tử Huyền Thiết với giá này!”
Ông ta vạn lần không ngờ tới Lâm Mộc sẽ đưa ra cái giá vô lý tới như vậy.
Lâm Mộc mỉm cười: “Vương chưởng môn, nếu tôi nhất định muốn mua thì sao?”
Lâm Mộc vừa nói xong, lần này tới lượt Vương chưởng môn và Nhị trưởng lão không hiểu ra sao.
“Ha ha, nghị trưởng thật biết nói đùa, Tử Huyền Thiết ở trong tay Thương Khung Phái chúng tôi, có bán hay không thì cũng do chúng tôi quyết định!” Vương chưởng môn vừa cười vừa nói.
“Vương chưởng môn, ông nhìn tôi xem, tôi giống như đang nói đùa sao?”
Trên mặt Lâm Mộc vẫn treo nụ cười như cũ, nhưng trong nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-moc-bao-thu/4584890/chuong-1007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.