Sau đó Trần Uyển Nhi ghé sát vào bên tai Lâm Mộc, nhỏ giọng nói: “Sư phụ nói rằng tôi có huyết mạch thời hoang cổ, chỉ là còn chưa được kích hoạt, một khi kích hoạt huyết mạch thì có thể làm ít hưởng nhiều, sư phụ đã giúp tôi kích hoạt huyết mạch rồi.”
Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, Lâm Mộc có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người Trần Uyển Nhi.
“Hửm? Huyết mạch hoang cổ?” Lâm Mộc kinh ngạc.
Lâm Mộc cũng không biết nó là thứ gì, dù sao thì nghe cũng rất là lợi hại đấy.
Sau đó Lâm Mộc cảm thán: “Khó trách sau khi cô bái sư, lúc ở đạo quan cảnh giới lại tăng nhanh đến như vậy.”
“Vậy còn anh, sư phụ nói anh không tầm thường, nhưng người cũng không nói rõ với tôi là anh có chỗ nào đặc thù, anh sẽ không ghẻ lạnh tôi đến mức không nói cho tôi biết đâu nhỉ?” Trần Uyển Nhi trông mong nhìn Lâm Mộc.
Lâm Mộc cũng ghé sát vào tai cô, nói: “Sau lưng tôi có Chí Tôn Tích.”
Trần Uyển Nhi đương nhiên cũng chẳng hiểu Chí Tôn Tích là cái gì, thế nhưng cô biết, thứ này khẳng định bất phàm.
Trần Uyển Nhi đột nhiên cười rộ lên: “Lâm Mộc, anh biết sư phụ còn nói thêm một câu như thế nào nữa không?”
“Nói gì?” Lâm Mộc lộ vẻ tò mò.
“Thôi vậy thôi vậy, tôi cảm thấy sư phụ đang nói linh tinh thôi.” Trần Uyển Nhi lắc đầu.
“Cô đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói được một nửa lại thôi, đây là hành động khiến người ta tức giận nhất đó.” Lâm Mộc cạn lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-moc-bao-thu/4584839/chuong-956.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.