Khi trước Sài Thiệu ra lệnh cho các thành viên tháo chạy, Lâm Mộc hoàn toàn có thể chỉ quan tâm đến bản thân mà phục tùng mệnh lệnh, nhưng anh lại lựa chọn mạo hiểm xông tới liên thủ với Sài Thiệu cùng công kích kẻ địch.
“Tuy chúng ta chỉ là Đoàn thám hiểm lập ra trong thời gian ngắn, nhưng nếu đã là thành viên của đội thì không thể dễ dàng vứt bỏ đồng đội được!” Lâm Mộc mỉm cười nói.
Lâm Mộc nhìn ra được, dù các thành viên của Đoàn thám hiểm đều là người của liên minh, họ vẫn không đáng tin cậy như Sư huynh và La Văn Thành.
Sài Thiệu không nói thêm nữa, mà quay người dặn dò đội viên bên cạnh đưa thi thể Thanh tra viên hi sinh do bị Thú biến dị cấp A tấn công lúc đầu.
Thi thể của Thanh tra viên kia nhanh chóng được đưa tới.
Lâm Mộc lắc đầu cảm khái: “Vốn dĩ anh ấy muốn đi thám hiểm di tích, chẳng ngờ lại bỏ mạng ngay trên đường đi, nếu chúng ta đổi lộ trình, có lẽ anh ấy đã không chết!”
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, Lâm Mộc cũng là một Thanh tra viên, thấy người này bỏ mạng ngay trước mặt, lòng anh cũng thấy khó chịu.
Sài Thiệu thổn thức cảm khái: “Tôi thực sự không ngờ con đường này lại xuất hiện Thú biến dị cấp A. Lâm Mộc, bản đồ tình báo mà cậu cung cấp quả thực không có vấn đề gì, tôi lựa chọn đi theo lộ trình trong kế hoạch ban đầu lại khiến một thành viên phải bỏ mạng, xém chút nữa còn khiến mọi người gặp phải rắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-moc-bao-thu/4584812/chuong-929.html