Nghĩ tới hành động và lời nói của mình khi trước với vị Thanh tra viên này, Lương Tổng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngày tận thế cũng sắp ập tới đến nơi rồi.
Phàm Thiệu cười nói: “Thanh tra Lâm, anh đừng gọi tôi là Phàm minh chủ nữa, giờ tôi không còn là minh chủ của chi nhánh liên minh, anh cứ gọi tôi Phàm Thiệu là được, bây giờ tôi làm việc ở Chi nhánh Liên Minh thành phố Bình Phụng.”
Hiện nay, các chi nhánh liên minh đặt tại sáu Thành phố an toàn đều lợi hại hơn chi nhánh liên minh trước khi đại nạn xảy ra rất nhiều.
Chi nhánh trước kia hoàn toàn không đáng để so sánh với chi nhánh bây giờ.
“Nếu hai ta đã là bạn, tôi cứ gọi ông là Phàm Đạo hữu nhé!” Lâm Mộc nói.
“Được được được!” Phàm Thiệu mừng rơn đáp.
Ông ta nói tiếp: “Đúng rồi Thanh tra Lâm, sao anh lại ở cùng một phòng bao với Lương Tổng, hai người quen nhau à?”
“Phàm Đạo hữu, đây là bạn của ông hả? Tôi không hề quen biết ông ta, có điều ông ta muốn cướp phòng bao này của tôi để tiếp đãi ông đấy!” Lâm Mộc bình tĩnh nói.
“Gì cơ?” Phàm Thiệu kinh ngạc.
“Phàm Đạo hữu, nói thật nhé, ban nãy nghe ông ta nói muốn tiếp đãi người của Chi nhánh Liên Minh thành phố Bình Phụng, tôi còn định chờ người tới để giáo huấn một phen, chẳng ngờ khách quý của ông ta lại là ông!” Lâm Mộc cười nói.
“Cái này...” Phàm Thiệu lộ vẻ lúng túng.
Sau đó ông ta quay người, nghiêm nghị nói: “Lương Tổng, ông chọc giận Thanh tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-moc-bao-thu/4584738/chuong-855.html