Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng: “Khi trước ông bắt nạt Mai Tổng, bây giờ đổi lại tôi ức hiếp ông thì có sao?”
Sau đó anh quay người vẫy tay gọi Mai Tổng: “Mai Tổng, ông qua đây!”
Mai Tổng lập tức chạy qua: “Lâm cao nhân, hay là.... hay là dừng lại ở đây thôi, tôi sợ làm ầm ĩ thêm sẽ gây rắc rối cho cậu!”
Mai Tổng khá lo lắng.
“Chính bọn họ tự tìm tới rắc rối, cho dù Chưởng môn Thanh Thương Phái ra mặt tôi cũng không sợ!” Lâm Mộc bình tĩnh đáp.
Dù anh là Linh Phách Cảnh trung kỳ, nhưng vẫn có thể chiến đấu với Linh Phách Cảnh đỉnh phong, có gì phải sợ!
Dù làm to chuyện anh cũng không lo, Thanh Thương võ quán dơ bẩn như vậy, họ kiện tới cấp nào đòi giải quyết cũng chẳng ai ủng hộ mấy việc sai trái đâu!
Lâm Mộc nhìn Ngô trưởng lão: “Còn không mau cúi đầu xin lỗi!”
Giọng nói của anh vang vọng bốn bề!
Ngô trưởng lão vừa bị Lâm Mộc đánh khi trước nên cực kỳ kiêng dè thực lực của anh, chỉ đành bấm bụng nói: “Mai Tổng... tôi... tôi xin lỗi cậu!”
Dứt lời, Ngô trưởng lão khom người xin lỗi.
Đám người vây xem xì xào bán tán.
“Vị Mai Tổng kia được Lâm Mộc bảo vệ như thế thật khiến người ta phải ngưỡng mộ mà!”
“Sau này ngàn vạn lần không được chọc vào vị Mai Tổng này! Đến Thanh Thương võ quán còn bị đập cho tan tành! Đến Quán Chủ còn phải cúi đầu xin lỗi!”
“Đúng đúng, Thanh Thương võ quán là xe trước đổ, chúng ta xe sau phải lấy đó làm răn!”
Ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-moc-bao-thu/4584625/chuong-742.html