Lâm Mộc nhìn vào trong, quả nhiên có dược liệu.
“Tốt!” Lâm Mộc xác nhận không có gì sai sót, ngắm nghía kỹ hộp gỗ, lòng thầm vui mừng, kiếm được món hời lớn rồi!
Thẩm Trạch Thiên nói: “Đồ đã trao tay, ân oán hai bên coi như xóa bỏ, Tuyết Sơn Phái không được nhận chỉ thị của ông cụ Tôn mà báo thù Lâm Mộc nữa.”
“Chưởng môn, không vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề, không vấn đề!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nặn ra một nụ cười khó coi.
Lâm Mộc có một Sư huynh là Thanh tra viên Liên minh Tu Hành Giả, Tuyết Sơn Phái họ quả thực không dễ gì động tới anh nữa.
Thẩm Trạch Thiên lại nhìn Lâm Mộc: “Nếu Tuyết Sơn Phái đã xác nhận không còn mâu thuẫn gì, Lâm Mộc, sau này cậu cũng không được tới làm khó Tuyết Sơn Phái nữa, ân oán hoàn toàn xóa bỏ.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Lâm Mộc cười nói. Dù sao anh cũng chẳng chịu thiệt gì.
“Tiểu sư đệ, chuyện đã được giải quyết, chúng ta đi thôi.” Thẩm Trạch Thiên nói.
“Được, chị Dương Dương, chúng ta đi.” Lâm Mộc dẫn Thẩm Tịch Dương cùng Thẩm Trạch Thiên rời khỏi Tuyết Sơn Phái.
“Thanh tra Thẩm đi thong thả.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái hành lễ.
Ra khỏi Tuyết Sơn Phái, Lâm Mộc dứt khoát cõng Thẩm Tịch Dương xuống núi.
Đường quốc lộ chỉ khai thông đến lưng chừng núi tuyết Tịch Lĩnh, từ đỉnh núi đến sườn núi chỉ có thể đi bộ.
Đoạn đường này lại vô cùng khó đi, nếu Lâm Mộc không cõng Thẩm Tịch Dương thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-moc-bao-thu/4584354/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.