Giờ cô ấy mới nhớ ra lúc vừa bị bắt cóc, trong lúc hoảng loạn lấy điện thoại ra gọi, cô ấy đã bấm số Lâm Mộc, bởi anh là người đầu tiên trong danh sách liên lạc gần nhất. 
Lâm Mộc nhận được điện thoại của mình nên vội tới cứu mình sao? 
“Lâm Mộc, mau đi đi!” Thẩm Tịch Dương vội hét lên với Lâm Mộc. 
Thẩm Tịch Dương rất cảm động vì Lâm Mộc có thể đến cứu nguy, nhưng cô ấy hiểu rõ một khi chuyện đã dây đến nhiều nhân vật lớn thì Lâm Mộc không thể lội vào vũng nước đục này được. 
Lâm Mộc không rời đi mà bước vào phòng. 
“Thằng nhóc, mày chui từ xó xỉnh nào ra thế hả? Dám ầm ĩ ở nơi này? Còn dám ra tay đánh người của tao? Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!” Hai mắt Kiền Nhị Gia tràn đầy vẻ hung dữ, nhìn Lâm Mộc quát mắng. 
Lâm Mộc nào có thời gian để ý tới ông ta, anh vội vàng bước về phía Thẩm Tịch Dương. 
Lâm Mộc thấy Thẩm Tịch Dương cuốn khăn tắm trên người thì lo lắng không thôi, anh không rõ lúc Mai Tổng xông tới cứu nguy, Thẩm Tịch Dương đã bị Lương Siêu xâm phạm hay chưa. 
Nếu Thẩm Tịch Dương thực sự thất thân, anh nhất định sẽ biến nơi này thành địa ngục! 
“Chị Dương Dương, em tới muộn rồi, thằng súc sinh Lương Siêu đó không làm gì chị chứ?” Lâm Mộc bước tới, vội vàng kéo tay Thẩm Tịch Dương, hai mắt đỏ hoe. 
“Lâm Mộc, không rõ tại sao Mai Tổng của Tập đoàn Thiên Lực lại tới cứu chị, ông ấy đến kịp thời, nếu chậm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-moc-bao-thu/4584132/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.