Hoàng Đạo Trưởng nói đến đây thì không ngừng thở dài.
“Không ngờ thân thế của anh là như vậy.” – Sau khi nghe Hoàng Đạo Trưởng kể, Lâm Mộc có chút bất ngờ.
Hoàng Đạo Trưởng xúc động nói: “Thời đại này, rất nhiều người đã vứt bỏ cơ nghiệp mà tổ tiên truyền lại, thậm chí còn không biết ông cha mình trước đây làm gì, sống ra sao! Còn tôi thì ngược lại, tôi cảm thấy rất may mắn khi ít nhất vẫn còn kế thừa được chút gì đó mà tổ tiên để lại.”
“Hoàng Đạo Trưởng, anh có thể kể cho tôi nghe tiếp không, đặc biệt là về lịch sử của các môn phái ẩn cư và bây giờ họ thế nào rồi?” – Lâm Mộc thật sự rất hứng thú với những gì Hoàng Đạo trưởng kể.
Dù sao về lịch sử các môn phái, Lâm Mộc không hiểu biết lắm, vốn dĩ anh chỉ là một người bình thường, sau đó nửa đường lấn sân trở thành một người tu hành, không có gốc gác, không được kế thừa từ truyền thống ông cha gì cả.
Hoàng Đạo Trưởng lại tiếp tục kể lể: “Thời đại này, theo tôi biết thì không hề xuất hiện môn phái mới nào, còn những môn phải đã từng tồn tại trước đầy thì chỉ may mắn còn sót lại vài cái.
So với hai ngàn năm trước thì số lượng môn phái đã suy giảm đáng kể, ngày nay việc tu hành không còn phổ biến như trước nữa cho nên những môn phái còn sót lại liền chuyển sang ẩn cư, không muốn mọi người biết đến sự tồn tại của họ.”
“Giống như tôi đây, kế thừa những tàn dư còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-moc-bao-thu/4584117/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.