Về tới căn hộ ở Cẩm Tú, Lâm Mộc lập tức tiến vào trạng thái tu luyện. 
....! 
Núi tuyết Tịch Lĩnh. 
Trong một thung lũng hình vành khuyên rất gần với đỉnh núi, có một dãy kiến trúc màu trắng, một nửa trong số đó kéo dài vào trong núi. 
Trong một cung điện. 
“Trưởng lão, một chấp sự dưới quyền của tôi đi tuần tra vùng núi đã hai ngày rồi không trở về, không rõ tung tích.” Một Hộ Pháp nói. 
“Đã tìm kiếm chưa?” Trưởng lão với mái tóc bạc chậm rãi mở mắt ra. 
“Tôi đã phái đệ tử đi tìm kiếm một vòng, dạo này thường đổ tuyết, cho nên không có bất cứ dấu vết nào để lần mò manh mối, không biết liệu anh ta có tự ý chạy xuống núi hay không.” Hộ Pháp nói. 
Dù sao cứ cách vài năm, trong môn phái lại phát sinh chuyện đệ tử lén chạy xuống núi. 
Họ nào ngờ được, đệ tử của mình đã gặp nạn trên núi, dù sao người thường cũng chẳng thể đối phó với Tu hành Giả. 
Cũng không có khả năng tu sĩ tới gây sự, tu sĩ nào mà to gan tới mức chạy đến Núi tuyết Tịch Lĩnh để đánh đệ tử của Tuyết Sơn Phái cơ chứ? 
“Tự ý chạy xuống núi là trọng tội, liên hệ với bên dưới núi tìm kiếm trong tỉnh Giang Nam, nếu có tung tích thì lập tức báo về.” Trưởng lão nói. 
“Tuân lệnh!” Hộ Pháp cung kính đáp. 
Kim Châu. 
Lâm Mộc ở lì trong phòng suốt 7 ngày. 
Trong lúc Lâm Mộc cách ly với thế giới bên ngoài để tu luyện, Kim Châu lại không hề bình lặng. 
Mưa to gió lớn nổi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-moc-bao-thu/4583951/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.