Trước đó, Lâm Mộc đã đánh cho người áo trắng chỉ còn lại một hơi thở, anh ta đã ngất đi nên không thể dùng nội lực để bảo vệ nữa, dưới cú đập mạnh mẽ của Tống Cát, liền hoàn toàn mất mạng.
“Không thể để lại tai họa về sau!” Tống Cát vừa nói vừa thở gấp.
“Trước mắt việc cấp bách nhất là tranh thủ thời gian xuống núi! Nơi này không thích hợp ở lâu!” Lâm Mộc nghiêm túc nói.
Lâm Mộc không đoán được thực lực của phái Tuyết Sơn này mạnh hay yếu, một khi bị phát hiện thì sẽ gặp rắc rối lớn.
“Đúng, đúng vậy!”
Sau khi nghe thấy Lâm Mộc nói, các cô gái mới tỉnh táo trở lại.
“Phải, xuống núi mau!”
Tống Cát cất dụng cụ leo núi của mình và chạy thẳng xuống núi.
“Chạy mau!” Lương Tiểu Binh cũng nhanh chóng chạy xuống núi.
“Chờ tôi!” Thôi Tuyết Đình cũng vội vàng đuổi kịp.
Về phần Khương Nghi Nghi, trước đó cô ta đã bị người áo trắng đánh cho bị thương, làm sao có thể chạy trốn được?
“Tiểu Binh! Đừng bỏ em lại!” Khương Nghi Nghi cuống quít hét lên.
Nhưng mà vừa nãy Lương Tiểu Binh đã bị người áo trắng dọa cho sợ hãi, làm sao có thể dừng lại, anh ta vội vàng đi theo Tống Cát và nhanh chóng biến mất.
Lúc này trong lòng Lương Tiểu Binh cũng biết anh ta hoàn toàn không có khả năng mang theo Khương Nghi Nghi đang bị thương, dù sao cũng là trên núi tuyết, đường đi khó khăn như vậy, chẳng lẽ anh ta phải vừa cõng Khương Nghi Nghi trên lưng vừa xuống núi sao?
Lâm Mộc nhanh chóng chôn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-moc-bao-thu/4583949/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.