Sau đó, Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn về phía Chung Nguyệt.
“Tiểu thư Chung Nguyệt, tôi khuyên cô một câu, làm người đừng quá kiêu căng, núi cao ắt có núi cao hơn cho nên cô đừng “ếch ngồi đáy giếng” nữa.”
Lâm Mộc để lại những lời này, sau đó liền xoay người rời đi.
Giết được một người, lại được ôm thêm mười tỷ! Mục đích Lâm Mộc tới đây hôm nay đã đạt được rồi.
Anh cũng hiểu, nếu thật sự giết Chung Hào quả thật sẽ gây ra rất nhiều phiền toái.
Lâm Mộc không muốn gây phiền toái cho sư huynh.
Cũng may Chung Hào khá thức thời, chưa đụng đến người nhà của anh. Nếu ông ta dám tấn công người nhà anh, anh chắc chắn sẽ lấy mạng ông ta, đến lúc đó tiền không đủ để xử lý chuyện này đâu.
“Ba, bây giờ…chúng ta phải làm sao bây giờ? Anh ta giết chết Uông sư rồi, chúng ta gọi điện báo án, để họ bắt anh ta đi ba!” – Chung Nguyệt vội vàng nói.
“Im miệng!” – Chung Hào quát lớn.
Trước kia Uông sư đã từng nói, vụ án liên quan đến người tu hành thì sẽ do Liên minh Tu Hành Giả phụ trách.
Cho dù có báo án, họ cũng sẽ giao lại cho Liên minh xử lý. Hơn nữa, Uông sư cũng có nói, giới tu hành có quy tắc ứng xử riêng, nếu cả hai bên đều là người tu hành, giao đấu vì mục đích trả thù ân oán, thì dù có xảy ra án mạng Liên minh cũng sẽ không can thiệp.
Chung Nguyệt bị quát, cô ta sợ hết hồn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-moc-bao-thu-lam-thieu-bao-thu/301082/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.