Chương trước
Chương sau
“Ngoài ra, trước khi giết cậu ta thì tra tấn rồi hỏi cung xem cậu ta nhặt được cơ duyên này từ đâu.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói.

“Rõ.” Lão già tóc bạc đáp.

...


Lâm Mộc dùng cơm ở nhà Thẩm Tịch Dương xong thì ngủ ở phòng khách.

Giới kinh doanh Ninh Đô đêm nay đã nổi sóng gió.

Nhãn Kính Xà tung tin tức mà Lâm Mộc dặn dò ra khắp giới kinh doanh Ninh Đô, kẻ diệt cả nhà họ Tôn muốn thông qua Mai Tổng để thôn tính mọi mối làm ăn cùng sản nghiệp của nhà họ Tôn.

Sau khi nhà họ Tôn bị diệt, rất nhiều công ty và tập đoàn đã bắt đầu thực hiện kế hoạch cướp mối làm ăn của nhà họ Tôn.

Tin tức này vừa tung ra đã như gáo nước lạnh dội tắt suy nghĩ kinh doanh đang bừng cháy của các ông chủ ở Ninh Đô.

Mạnh như nhà họ Tôn còn bị diệt nữa là, sao bọn họ dám làm trái mong muốn của kẻ thần bí này?

Bọn họ chỉ cảm khái, Mai Tổng nhặt được món hời lớn rồi, chẳng ngờ ông ta lại có thể hợp tác với nhân vật thần bí này.

Chỉ e sau khi nuốt trọn 1 bữa ăn quá thịnh soạn, Mai Tổng không chỉ đứng thứ 8 trong bảng xếp hạng phú hào Giang Nam, mà tiến lên vị trí 5 người giàu nhất Giang Nam cũng chẳng có gì phải nghi ngờ. Thậm chí nhảy một bước lên danh sách 3 người giàu nhất cũng nên!

....

Ngày hôm sau, Lâm Mộc theo Thẩm Tịch Dương ra ngoài.

Dưới lầu.

“Chị Dương Dương, em đưa chị tới công ty trước nhé.” Lâm Mộc kéo cửa xe Jetta ra.


“Lâm Mộc, chị đón xe buýt đến công ty rất thuận tiện, chẳng phải em tới Ninh Đô có công chuyện sao? Em đi lo liệu việc của mình đi.” Thẩm Tịch Dương nói.

“Chị Dương Dương, em làm gần hết mọi việc rồi, bây giờ rảnh rỗi, để em đưa chị đi làm, dù sao xe của em đang để đây cũng tiện mà.” Lâm Mộc nở nụ cười.

“Vậy phiền em rồi.” Thẩm Tịch Dương cũng cười với Lâm Mộc, sau đó ngồi vào ghế phụ.

Kim Trì Quan.

Vũ đạo trưởng đã giải tán tất cả đệ tử trong đạo quán, bây giờ chỉ còn duy nhất ông ta.

“Chẳng ngờ cái danh ‘Cao thủ số một Giang Nam’ mà ta gây dựng suốt bao năm cứ vậy mà bị hủy rồi.” Vũ đạo trưởng đứng trong sân, ngắm nhìn hàng cây thổn thức cảm khái.

Đúng lúc này, cửa lớn của đạo quán bị đẩy ra.


“Bổn đạo quán đã đóng cửa, không tiếp khách.” Vũ đạo trưởng vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn.



Chỉ thấy một ông già với mái tóc bạc trắng và áo choàng trắng bước vào.



“Vũ đạo trưởng, ta là Tứ trưởng lão của Tuyết Sơn Phái.” Tứ trưởng lão bắt hai tay sau lưng, thong thả bước vào khoảnh sân.



“Trưởng lão của Tuyết Sơn Phái?” Vũ đạo trưởng nghe đối phương xưng danh thì vô cùng thảng thốt.


Sao Tuyết Sơn Phái lại đến cửa đạo quán thế này, lẽ nào Tuyết Sơn Phái cũng muốn gây phiền phức cho ông ta ư?



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.