🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Chị vẫn còn nhớ sao?” Lâm Mộc nhìn cô.

Lâm Mộc nhớ hôm đó là một ngày giữa mùa hè, mặt trời như thiêu đốt mặt đất, hai người ngồi dưới gốc cây lớn bên sông không ngừng hò hét.


Tuy rằng những ngày đó khó khăn, nhưng bây giờ Lâm Mộc nghĩ lại cũng thấy lúc đó vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp.

"Đương nhiên là chị nhớ, lúc đó em cũng từng nói nếu sau này giàu có sẽ mua nhiều quần áo, không bao giờ muốn mặc quần áo đã vá lại nhiều lần. Ngươi cũng từng nói em cũng sẽ mua cho chị rất nhiều quần áo. ” Thẩm Tịch Dương nhớ lại quá khứ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười.

“Đúng rồi, em nhớ ngày em bị ba đưa đi, chị tới gặp em rồi em còn nói chị hãy chờ em lái xe về thôn đón chị đúng không?” Lâm Mộc mỉm cười nhìn Thẩm Tịch Dương.

Khi đó Lâm Mộc còn rất nhỏ, ở trong mắt Lâm Mộc, một chiếc xe hơi đã được coi là dấu hiệu thành công.

“Đương nhiên là chị nhớ, ngay khi em rời đi thì đã không có tin tức gì nữa.” Thẩm Tịch Dương nói xong, lại nhìn dòng sông phía trước.

“Chị Dương Dương, lúc đó em không có điện thoại di động, em bị đưa đến Giang Nam, cách nhau hai tỉnh nên cũng không liên lạc được với chị.” Lâm Mộc than thở.

Lâm Mộc nói tiếp: "Chị Dương Dương, tám năm trước em cũng đã về quê một lần, đặc biệt về để tìm chị, nhưng cả nhà chị đều đã chuyển đi, em cũng không biết nhà chị chuyển đến đâu nữa."

Ngay khi Lâm Mộc nói xong, điện thoại di động của Thẩm Tịch Dương đột nhiên vang lên kéo hai người trở về thực tại.

“Giám đốc.” Thẩm Tịch Dương trả lời điện thoại.

"Thẩm Tịch Dương, cô đi đâu vậy? Bên A vẫn còn đợi ở trong phòng bao để ký hợp đồng đấy, vậy mà cô lại biến mất không thấy bóng dáng đâu vậy? Nên mọi người mới gọi tôi đến đây đấy!" Một giọng nói tức giận vang lên trong điện thoại.

"Giám đốc, tôi... tôi..." Thẩm Tịch Dương không biết nên giải thích như thế nào.

"Chị Dương Dương, để em."

Lâm Mộc trực tiếp cầm lấy điện thoại của Thẩm Tịch Dương.

“Thẩm Tịch Dương cô ấy đã uống quá nhiều, tôi đưa cô ấy đi rồi.” Lâm Mộc nói xong cúp điện thoại cho Thẩm Tịch Dương sau đó tắt máy luôn.

“Chị Dương Dương, hiện tại chị đang làm công việc gì vậy, chuyện này là như thế nào vậy?” Lâm Mộc nói xong đưa điện thoại lại cho Thẩm Tịch Dương.

"Hiện chị đang làm việc trong một công ty quảng cáo. Bên A là một tập đoàn rất lớn mạnh ở Giang Nam, tên là tập đoàn Hoành Kiến. Công ty bọn chị muốn tiếp quản mảng quảng cáo của Hoành Kiến Group, nhưng giám đốc của tập đoàn Hoành Kiến lại cứ kéo dài thời gian."

"Hôm nay giám đốc của Hoành Kiến nói chị đến bàn bạc hợp đồng ở quán bar Lãng Mạn này. Anh ta nói nếu phù hợp thì hôm nay sẽ ký hợp đồng, nên chị mới đến, nhưng khi đến đề cập đến việc ký hợp đồng thì anh ta lại bắt chị phải uống rượu trước. ”Thẩm Tịch Dương trầm giọng nói.

“Chị Dương Dương, không phải chỉ là một bản hợp đồng thôi sao, nếu bên A kia quá đáng quá, vậy thì không ký nữa.” Lâm Mộc an ủi.


“Nhưng thương vụ này rất lớn, nếu xong xuôi thì chị sẽ có hơn 400.000 tệ tiền hoa hồng, chị cũng đang rất cần tiền.” mắt Thẩm Tịch Dương lim dim.



Thẩm Tịch Dương ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc: "Chị sống thế này, chắc là là em rất thất vọng về chị nhỉ?"



“Sao có thể chứ chị Dương Dương, nếu chị có khó khăn hay thiếu tiền, em có thể cho chị.” Lâm Mộc nói.



“Lâm Mộc, nếu chị lấy tiền của em thì chị sẽ trở thành loại người gì chứ?” Thẩm Tịch Dương lập tức từ chối.


Lâm Mộc nghĩ thấy cũng phải, nếu Thẩm Tịch Dương trực tiếp lấy tiền của anh thì cô ấy cũng không khác gì kiểu con gái ham mê vật chất vậy, nên anh cũng không ép cô nữa.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.