Chương trước
Chương sau
Đập vào mắt anh ta đúng thật là một người đàn ông mặc đồ trắng, đang bước nhanh về phía họ.

Những người khác, bao gồm cả Lâm Mộc, cũng lập tức nhìn thấy Người đàn ông mặc áo trắng ở đằng xa.

“Tại sao... Tại sao đột nhiên lại có người đến?” Lương Tiểu Binh và Tống Cát đều kinh ngạc đứng lên.


Chẳng lẽ là cũng có người khác đến leo đỉnh núi tuyết sao?

Nếu là thật thì người đó cũng không thể đi một mình được?

Ở một nơi như vậy, đột nhiên gặp phải một người lạ, giống như ban ngày mà nhìn thấy ma vậy, khiến cho bọn họ cảm thấy bối rối, hoảng hốt.

Ngay cả Lâm Mộc cũng nhanh chóng đề cao cảnh giác.

Người đàn ông mặc áo trắng bước nhanh tới trước mặt mấy người bọn họ, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Anh là ai? Dừng lại, đừng tiến lên nữa!” Tống Cát hùng hổ hét lên.

“Lập tức lăn xuống khỏi núi tuyết Tịch Lĩnh đi!” Người đàn ông mặc áo trắng trực tiếp mắng, không khách khí chút nào.

Tống Cát và Lương Tiểu Binh thấy người bên kia đúng là người chứ không phải ma nên cũng bớt sợ.

"Lăn đi sao? Hừ, cũng lớn tiếng đấy, núi tuyết Tịch Lĩnh này không phải của anh, chúng tôi muốn leo núi là tự do của chúng tôi, anh có tư cách gì bắt chúng tôi phải lăn xuống núi chứ?" Tống Cát ôm lấy cánh tay, bày ra tư thế cao ngạo.

"Tôi sẽ nói lại lần nữa, hãy lập tức đi xuống đi! Tôi chỉ cho mọi người ba giây." Giọng điệu của người đàn ông mặc đồ trắng càng trở nên lạnh lùng.

Lương Tiểu Binh bước tới nói: "Đồ điên, mày có biết bố tao là ai không? Bố tao là Lương Thành Công, người đứng thứ 16 trong danh sách nhà giàu ở Giang Nam! Mày có biết người đang đứng ở bên cạnh tao là ai không, bố là ai không

Sự tự tin của Lương Tiểu Binh và Tống Cát là bắt nguồn từ bố của họ.

Khương Nghi Nghi cũng tiến lên hét lớn: "Người phải phải đi khỏi đây là anh mới đứng! Nơi này không lâu nữa sẽ do nhà bạn trai tôi đến khai phá!"

"Đúng là muốn chết!"

Người đàn ông mặc áo trắng lập tức vung tay lên.

Chỉ nhìn thấy một luồng khí trắng mỏng manh xuất hiện, nhanh như chớp đánh thẳng vào Khương Nghi Nghi.

Khương Nghi Nghi bị luồng khí trắng đánh trúng, cơ thể bị hất ngược và va vào tảng đá phía sau, phun ra một ngụm máu.

“Anh... Anh là người hay là ma! Hay là... thần tiên?"

Tống Cát và Lương Tiểu Binh đang chuẩn bị tiếp tục chửi đối phương thì đã bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Tại sao người kia mới chỉ khoát tay đã khiến cho Khương Nghi Nghi bị thương ở khoảng cách xa như vậy?

Chiêu thức này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi nhận thức của bọn họ!

“Hóa ra là một người tu luyện!”

Vẻ mặt của Lâm Mộc đột nhiên thay đổi khi nhìn thấy chiêu thức của người bên kia.

“Nghi Nghi!” Trần Uyển Nhi nhìn thấy Khương Nghi Nghi bị thương, cô cũng rất lo lắng.

"Có chuyện gì thì từ từ nói! Sao lại hại người khác như vậy!" Trần Uyển Nhi hét lên với người đàn ông mặc áo trắng .

“Lại có người đi tìm chết!”

Người đàn ông mặc áo trắng lại giơ tay lên, ngay lập tức, một luồng khí lại từ trong lòng bàn tay lao ra bắn thẳng vào người Trần Uyển Nhi.



“Cẩn thận!”



Nhìn thấy tình hình đó, Lâm Mộc nhanh chóng chạy tới trước mặt Trần Uyển Nhi, anh giơ tay đánh về phía luồng khí.



Bùm!



Một chưởng được đánh ra, luồng khí bỗng nổ tung.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.