“Trời sắp tối rồi, hôm nay chúng ta hãy dựng lều ở đây đi, ngày mai chúng ta có đầy đủ thể lực rồi thì sẽ đi lên đỉnh sau!” Tống Cát nói.
Nghỉ ngơi được một lúc, mọi người liền bắt đầu dựng lều.
Lều vừa được dựng lên, trên bầu trời bỗng có một trận tuyết rơi dày, và gió cũng bắt đầu thổi.
Mọi người vội vàng ăn một ít thức ăn nhanh, sau đó trốn vào trong lều, thậm chí lửa trại cũng không đốt.
Những cái lều nhỏ này đều là lều chống lạnh và gió, dù sao mấy người Tống Cát cũng không thiếu tiền, đương nhiên là chọn loại tốt nhất nên khả năng chống lạnh cũng khá tốt.
Mười một giờ đêm, gió và tuyết càng lớn, nhiệt độ bên ngoài thấp đến đáng sợ.
Lâm Mộc vẫn ngồi trên tảng đá ngoài lều, mặc kệ gió đang thổi dữ dội.
Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc đặt mình trong một môi trường khắc nghiệt như vậy.
Mặc dù Lâm Mộc là người tu luyện linh khí, nhưng môi trường khắc nghiệt thế này vẫn khiến cho anh cảm thấy có chút không thoải mái.
Nhưng lúc này Chu Nguyên không hề thấy giận dữ, mà anh cảm thấy hứng thú.
Ở trong môi trưởng lạnh và gió mạnh như vậy, không khác gì một thanh gươm được tôi luyện trong lửa vậy.
Lâm Mộc không ngừng điều khiển nội lực để làm ấm cơ thể, chống chọi với gió lạnh.
“Thể xác và tinh thần là một, cùng thống nhất tư tưởng, lòng vững như đá thì gió lạnh thế này có ảnh hưởng gì chứ!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-moc-bao-thu-lam-thieu-bao-thu/300641/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.