Chương trước
Chương sau
Trước đống lửa đang cháy....

“Cục cưng à, em hơi mệt, hai ta đi nghỉ ngơi trước nha anh.” Thôi Tuyết Đình dựa vào người Tống Cát, nỉ non làm nũng.

Tống Cát nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ mới chín giờ rưỡi.

“Bình tình nào em yêu, chúng ta nướng thịt thêm một chút đi.” Nói rồi, Tống Cát ôm Thôi Tuyết Đình vào lòng.

Dù sao Tống Cát đã sắp xếp rồi, lát nữa sẽ có một trận giao tranh xảy ra để anh ta có thể bộc lộ bản lĩnh của mình.

“A a!”

Ngay lúc đó từ trong rừng, cách vị trí của họ không xa, truyền đến những tiếng hét. Sáu người đang ngồi trước đống lửa nghe được động tĩnh lập tức nhìn về phía đó.

Bên trái đống lửa, có ba cặp mặt màu lục nhìn chằm chằm họ, đêm đen khiến cho chúng càng hiện lên rõ ràng hơn.

Trong lòng Tống Cát kinh ngạc: không phải hẹn nhau lúc mười giờ sao? Tại sao còn chưa tới giờ mà bọn họ đã thực hiện rồi?

Bất quá, Tống Cát nghĩ tiến hành sớm một chút cũng không sao, như vậy có khi lại tốt hơn ấy chứ!

Làm sớm kết thúc sớm, buổi tối anh ta còn nhiều chuyện khác phải làm nữa. Vì vậy, Tống Cát lập tức quát lớn:

“Là dã thú!”

“A a a!”

Ba người phụ nữ lập tức thét lên sợ hãi, Thôi Tuyết Đình và Khương Nghi Nghi lập trốn sau lưng Tống Cát và Lương Tiểu Binh, giữ chặt lấy bọn họ. Ngay cả Trần Uyển Nhi cũng sợ xanh mặt, nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Mộc.

Tống Cát và Lương Tiểu Binh rất hài lòng trước phản ứng của bạn gái họ.

“Đừng sợ em yêu, đã có anh ở đây!” – Bọn họ không hẹn mà đồng thanh lên tiếng trấn an bạn gái, nhìn bộ dáng trông rất mạnh mẽ.

Sau đó, bọn họ nhìn về phía Lâm Mộc muốn hóng hớt xem anh đã sợ hãi đến mức độ nào nhưng trái ngược với suy đoán của họ, gương mặt Lâm Mộc đầy sự bình tĩnh.

“Lương Tiểu Binh, lên nào! Chúng ta nhanh chóng đập mấy con súc sinh này một trận đi! Tuyệt đối không để bọn dã thú tổn thương bạn gái chúng ta.”

Tống Cát vừa nói vừa rút chiếc búa trong balo ra rồi nháy mắt với Lương Tiểu Binh.

“Được!”

Lương Tiểu Binh cũng nhanh chóng đứng dậy, rút ra một chiếc búa, thể hiện mình cũng không phải dạng vừa đâu.

“Bọn súc sinh này sợ lửa, các anh tốt nhất vẫn là đợi ở chỗ này đi, bọn chúng sẽ không dám đến gần đâu.” –

Lâm Mộc nói.

Tống Cát và Lương Tiểu Binh sau khi nghe xong liền bật cười.

“Lâm Mộc, anh cứ nói thẳng là anh đang sợ hãi đi, sao phải vòng vo như vậy để làm gì?” – Lương Tiểu Binh

giễu cợt nói.

Tống Cát cũng lập tức lên tiếng: “Trần Uyển Nhi, vào thời khắc nguy hiểm nhất mới có thể thấy rõ bản chất của một người, em nhìn anh ta xem đã bị dọa sợ thành bộ dạng gì? Ngay cả can đảm đuổi bọn dã thú đi để bảo vệ em, anh ta cũng không có.”

Lâm Mộc lạnh lùng cười: “Hai tên ngu xuẩn, các anh muốn tìm chết thì tôi cũng không ngăn cản làm gì.”

Tống Cát nhất thời điên lên: “Thằng kia, anh mới nói ai ngu, anh ngay cả dũng khí xông lên cũng đết có còn dám cười nhạo bọn tôi?”

Thôi Tuyết Đình yếu ớt nói: “Cục cưng, các anh…Hay các anh đừng xông lên nữa, dã thú quả thật sở lửa, điều này là có căn cứ mà.”

“Yên tâm đi em yêu, bọn anh nhất định sẽ đuổi dã thú đi! Nhìn bọn anh thể hiện này!”

Tống Cát vừa dứt lời, liền xách búa lên, đầy máu chiến mà xông về phía ba con dã thú. Lương Tiểu Binh cũng xách búa lên, nhanh chóng đuổi theo.

Đây chính là cơ hội ngàn năm để bọn họ thể hiện được sự dũng cảm, nam tính của mình!

Ba con báo tuyết cách đống lửa khoảng chừng năm mươi thước, ở trong bóng tối có thể nhìn thấy rõ cặp mắt sáng có màu xanh lục của bọn chúng.

Lương Tiểu Binh vừa đi đến liền hạ giọng nịnh nọt: “Anh Cát, anh tìm diễn viên thật chuyên nghiệp, ngay cả hiệu

ứng ánh sáng của đôi mắt cũng làm như thật vậy.”

“Đúng rồi anh Cát, không phải anh nói chỉ tìm hai diễn viên thôi sao? Tại sao phía trước lại có ba cặp mắt vậy?” – Lương Tiểu Binh nghi ngờ hỏi.

“Anh quả thật chỉ tìm hai người thôi, chẳng lẽ bọn họ khuyến mãi thêm một người nữa?” – Tống Cát cũng có chút bực vì kế hoạch đột ngột bị thay đổi không theo ý mình.

Bọn họ vừa nói chuyện vừa tiến lên cho nên bây giờ cả hai chỉ đang cách báo tuyết khoảng hơn hai mươi thước.

“Gừ!”

Ba con báo tuyết thấy Tống Cát tiến đến gần chúng, chúng liền từng bước một đi ra rồi nghiêng người về phía trước.

“Trâu bò thật, đến cả âm thanh gầm rú mà có thể diễn như thật vậy!” – Lương Tiểu Binh tấm tắc khen ngợi.

Khi đang nói chuyện, nương theo ánh sáng từ đống lửa xa xa và ánh trăng, bọn họ thấy rõ ba con báo tuyết.

“Oh my god! Wow! Có cả đuôi nữa kìa, chuyển động linh hoạt như thật vậy, giống quá!” – Lương Tiểu Binh càng lúc càng hưng phấn.

“Không…Không đúng!” – Đột nhiên sắc mặt Tống Cát biến đổi.

Sau khi Tống Cát thấy rõ ba con báo tuyết chợt nhận ra có gì sai sai ở đây.

“Đây là…Đây là báo tuyết hàng real đó! Chạy mau! Trời đất ơi, cứu tui, cứu tui…”

Hai cặp mắt của Tống Cát trợn to, hét lên rồi vứt luôn cả cây búa trong tay, chạy bán sống bán chết về phía đống lửa, mặt đầy kinh hoàng, anh ta chạy còn nhanh hơn thỏ.

Lúc người ta bị sợ hãi tột độ, tuyến thượng thận sẽ tiết ra một chất đặc biệt kích thích tim đập nhanh hơn, huyết áp tăng lên để có thể cung cấp năng lượng cho các cơ bắp một cách nhanh chóng. Từ đó trong vòng một thời gian ngắn, cơ chế này sẽ giúp ta bùng nổ sức mạnh tiềm ẩn để chạy thoát khỏi nguy hiểm.

Lương Tiểu Binh sửng sốt một chút, sau đó cũng hét lên, xoay người chạy như điên về hướng đống lửa.

“Gừ!”

Cả hai cùng thét chói tai rồi cùng chạy như ma đuổi khiến ba con báo tuyết bị kích thích. Chúng phát ra tiếng gầm rú, tăng tốc cực nhanh, phóng như tên bắn về hướng bọn họ.

“Cứu tui, cứu tui,…!”

Ba người phụ nữ thấy hai người đàn ông chẳng những không xua đuổi được dã thú mà còn kéo dã thú chạy về phía bọn họ đang đứng làm các cô lại sợ hãi thét lên, hoảng sợ nhìn dã thú đang vọt tới.

Thật may Tống Cát và Lương Tiểu Binh chưa đi được bao xa mới cách đống lửa hơn hai mươi thước một chút cho nên rất nhanh bọn họ đã có thể quay về.

“Cứu mạng với!”

Trong lúc kinh hãi mất cả hồn vía, Tống Cát và Lương Tiểu Binh sau khi chạy về liền theo bản năng vọt tới bên bạn gái và trốn sau lưng họ, sau đó nắm lấy hai tay của bạn gái giơ ngang ra, biến bạn gái mình thành bia đỡ đạn hình người đặt ở trước mặt, che chắn hoàn toàn cho họ.

“A a a!” – Hai cô gái bị dọa, liên tục thét lên chói tai, trong đầu họ trống rỗng.

“A! Lâm Mộc, dã thú tới kìa!”

Trần Uyển Nhi cũng bị dọa sợ tái mét, khi nãy cô nàng chẳng qua chỉ nắm chặt lấy tay Lâm Mộc còn bây giờ là trực tiếp nhảy lên người anh, ôm lấy Lâm Mộc thật chặt.

“Cô ở chỗ này đợi đi, để tôi xử lý!”

Lâm Mộc đẩy Trần Uyển Nhi ra, sau khi cô đứng dậy đàng hoàng thì anh từng bước dài lao ra, đánh về phía con báo đang phóng về phía bọn họ.

Rầm!

Đối mặt với con báo xông lên đầu tiên, Lâm Mộc quay người né tránh, sau đó chớp ngay thời cơ báo tuyết lướt qua anh, anh đã nắm lấy đuôi của nó, quay vòng vòng báo tuyết như quay yo – yo, rồi thả tay ra.

Báo tuyết bị Lâm Mộc ném thẳng ra ngoài, đập vào hai con báo còn lại.

“Ngao ô!”

Sau trận va đập, ba con báo tuyết nằm một đống, tất cả bọn chúng phát ra âm thanh thảm thiết rồi nhanh chóng chạy trốn vào rừng.

“Anh…Sao anh lợi hại quá vậy?”

Ba người phụ nữ thấy Lâm Mộc ung dung liền đánh bay ba con báo tuyết liền ngây người.

Sau khi giải quyết ba con báo tuyết, Lâm Mộc vô hai tay vào nhau để phủi bụi rồi quay trở lại bên đống lửa.

“Dã thú đã chạy đi hết rồi, hai người các anh còn tiếp tục núp sau lưng phụ nữ đến bao giờ, bộ không ngại mất mặt sao?” Lâm Mộc liếc nhìn Tống Cát và Lương Tiểu Binh.

Hai người bọn họ nghe vậy mới từ trấn tĩnh lại một chút, phục hồi lại tinh thần.

“Tên Tống Cát kia, anh vừa làm gì đó, sao anh lại lấy em làm bia đỡ chắn dã thú cho anh hả!” – Thôi Tuyết Đình vừa nức nở khóc vừa nện vào người Tống Cát.

“Lương Tiểu Binh, anh thật quá đáng!” – Khương Nghi Nghi cũng khóc.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.