Chương trước
Chương sau
Cúp điện thoại xong, Anh Phong phát hiện ra lưng áo anh ta đã ướt đầm.

Ngày thường Anh Phong đi theo đại ca của anh ta mới có dịp được gặp mặt Bằng Gia, nhưng ngay cả số điện thoại của Bằng Gia anh ta cũng không đủ tư cách biết.

Lúc này bỗng dưng được nói chuyện với Bằng Gia, nhưng lại bị ông ta mắng chửi té tát, bảo sao anh ta không hoang mang cho được!


Điều khiến anh ta kinh ngạc nhất chính là, Bằng Gia trong điện thoại gọi Lâm Mộc là ‘anh Mộc’? Đây là tình huống gì thế!

Anh Phong không dám chần chừ do dự nửa giây, lập tức xông tới trước mặt Lâm Mộc : “Anh Mộc! Xin lỗi anh! Là Phong Tử tôi có mắt không tròng! Tôi xin được tạ tội với anh!”

Anh Phong cúi người, hai tay dâng lên chiếc điện thoại, xin Lâm Mộc trị tội mình.

Cảnh tượng này làm đám người Vu Thụy Giang lơ mơ!

Bọn họ còn đang chờ Anh Phong báo thù giúp đấy, sao Anh Phong lại quỳ xuống thế này?

“Anh Phong, tập đoàn Lâm Thị đã sụp đổ tan tành từ lâu rồi, tên này không có tiền bạc và quyền thế, chỉ là một thiếu gia bỏ đi, anh ngàn vạn lần đừng để anh ta lường gạt! Chắc chắn anh ta đang giở trò gì đó!” Vu Thụy Giang gào to.

“Cậu câm miệng cho tôi!” Anh Phong quay người, trừng mắt với đám người kia, trong lòng giận muốn chết.

Giờ anh ta trăm phương ngàn kế tìm cách khiến Lâm Mộc nguôi giận, lỡ như đám người kia gào lên chọc Lâm Mộc tức giận thì phải làm sao?

“Đuổi bọn chúng ra ngoài mau!” Lâm Mộc bình tĩnh nói.

“Dạ dạ dạ.” Anh Phong gật đầu như giã tỏi.

Đám đàn em của Anh Phong bị bàn rượu nện trúng người ban nãy cũng bò dậy từ mặt đất.

“Còn ngây ra đó làm gì? Lập tức tống cổ đám người này ra ngoài cho tôi!”

Anh Phong vừa dứt lời, xông thẳng tới trước mặt Vu Thụy Giang trước tiên.

“Anh Phong, Anh Phong!” Vu Thụy Giang thấy Anh Phong lao đến thì khẩn thiết gọi tên.

Bốp!

Anh Phong không nói hai lời, dứt khoát vung một quyền lên mặt Vu Thụy Giang, sau đó xách cậu ta lên kéo ra ngoài.

“Anh Phong! Tôi là khách quen chỗ các anh mà! Ba tôi là Vu Chấn nha! ” Vu Thụy Giang mặt mũi bầm dập gào lớn.

“Mau chạy thôi!” Đám thiếu gia đi theo Vu Thụy Giang co cẳng chạy mất.

Anh Phong quăng Vu Thụy Giang ra ngoài xong, nhanh chóng đi vòng trở về.

“Mộc Gia, người đã bị đuổi ra ngoài rồi, bàn ghế nơi này hỏng cả rồi, tôi đổi bàn khác cho anh nhé.” Anh Phong kính cẩn nói.

“Không cần để ý tới tôi, anh đi làm việc của mình đi.” Lâm Mộc khoát tay.



“Mộc Gia, vậy có việc gì anh cứ phân phó tôi.” Anh Phong cười phụ họa.



Sau khi anh ta rời đi, Lâm Mộc quay đầu nhìn Trần Uyển Nhi bên cạnh.



Trần Uyển Nhi say khướt rồi.



“Trần Uyển Nhi, cô muốn uống tiếp hay về? Muốn uống tiếp thì chúng ta đổi bàn.” Lâm Mộc hỏi cô nàng.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.