Từ lúc sinh thằng Phong tôi không tiện đi xa lắm, phần vì phải chăm sóc nó, phần vì cũng không nỡ xa nó để đi làm việc. Thế nên anh Tuấn cùng mọi người quyết định sẽ chia ra quản lý những chi nhánh quan trọng. Còn về Huyền Trân, vì anh Nhật đã định cư ở đây từ lâu, vả lại công ty chính của ảnh cũng vậy nên lấy chồng phải theo chồng, nó cùng tôi đều ở Nhật, cùng chung một khu phố luôn nên số lần gặp cũng nhiều hơn so với những đứa khác. Tính ra một năm chỉ gặp được hơn 1 tháng, đó là khoảng thời gian quý báu để chúng tôi được gần bên nhau như lúc xưa...
- Ở trên máy bay mấy tiếng đồng hồ rồi bọn mày có mệt không? - Trong khi đợi anh Duy làm đồ ăn sáng thì chúng tôi cùng nhau trò chuyện, chủ yếu là đàn bà con gái thôi chứ mấy tên con trai kia thì bị Hải Phong kéo ra một góc riêng để hỏi về võ công rồi súng ống gì rồi.
- Không sao hết ak, anh Bin chăm sóc tao rất tốt nên tao khỏe re à. Mà đứa nào cũng có người chăm sóc hết mà, mày hỏi câu như không. - Hồng Ánh uống ly nước cam rồi trả lời.
- Ừ ha, tao kì thiệt.
- Mà tao để ý nha, càng ngày tao càng thấy con Trân giống h...
- Mày nói gì đó hả, tin tao tán mày chết không đó. - Huyền Trân bực mình lên, dù chỉ mới nghe nửa câu nói của Phương Ngọc nhưng tôi cũng hiểu vế sau là gì.
- Ây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-me-khi-16/2723153/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.