- Thế ông Hoàng nhà mày đâu rồi, có cần tao gọi cho ổng báo tin mừng không? - Hồng Ánh rót cho tôi ly nước, sẵn tiện cầm miếng táo đã được gọt tỉa xinh đẹp bởi anh Bin của nó lên miệng ăn rồi hỏi.
- Anh ấy ư, tao nghĩ chắc không cần đâu. Hơn nữa, từ giờ bọn bây không cần nhắc đến tên của người đó đâu.
- Vì sao? Ổng làm gì mày hả, nói cho bọn tao đi. Bọn tao đòi lại công bằng cho mày. - Phương Ngọc hùng hổ tuyên bố. Hóa ra cuối cùng chỉ có những người bạn thân này bên cạnh tôi, đối tốt với tôi nhất thôi.
- Hắn ta.. phụ tình tao rồi mày à. Đứa nhỏ này, không có bố rồi. - Bất giác, giọt nước mắt nóng hổi rơi ra từ khóe mắt, tôi thương xót cho đứa con nhỏ chưa thành hình trong bụng.
- Hóa ra là như thế sao, tên khốn nạn đó. Có mày rồi mà còn vui vẻ với người khác ở bên ngoài. Thôi mày ạ, chỉ là tên đàn ông thôi, không đáng để mày rơi nước mắt. Cầm được thì phải buông được chứ, đúng không? Vả lại mày còn có tụi tao, chúng ta cùng nuôi dạy con của mày thành người. - Bảo Ngân ôm tôi an ủi. Đứa nào cũng hưởng ứng theo nó cả, nhất trí đồng lòng thay thế bố của nó.
- Ukm, cảm ơn bọn mày nhiều. Thế thì.. đứa nào về thu dọn đồ đạc giùm tao được không, tao muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. - Hiện tại, tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này, mang theo con của tôi đến nơi khác để sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-me-khi-16/146505/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.