Sếp kiên quyết muốn đưa cô về, Hướng Thiển Ngôn đành ngoan ngoãn đọc địachỉ nhà mình. Đứng dưới tòa nhà nhìn sếp rời đi, Hướng Thiển Ngôn quayvào nhà mới hiểu ra “anh ta” mà Hà Vãn nhắc tới là ai.- Tiểu Ngôn.
Nhìn thấy người đàn ông đứng khuất bóng trong góc tường kia, tay đang cầmchìa khóa của Hướng Thiển Ngôn vội siết chặt lại, răng cưa trên đó đâmvào tay cô đau nhói.
Đây không phải là mơ.
- Tiểu Ngôn.
Làm như không nhìn thấy anh, Hướng Thiển Ngôn quay đi mở cửa, nhưng cáichìa khóa đâm mãi không vào được lỗ khóa. Người đàn ông bên cạnh vẫn gọi tên cô, cô buồn bực quá, cầm cái chìa khóa ném vào anh ta:
- Anh đừng có gọi tôi như vậy!
Cả chùm chìa khóa đập vào bả vai anh, anh nhíu mày nhịn đau nhặt chìa khóa lên rồi ôm cô vào lòng:
- Tiểu Ngôn, anh đã về rồi đây.
Đầu đau nhức vì men say lại thêm giọng nói của người đàn ông cứ khiến cô rối tung lên không nghĩ ngợi được gì:
- Diệp Miễn, anh dựa vào đâu mà nghĩ chỉ cần nói một câu “anh đã về rồiđây” là tôi có thể tha thứ cho anh bao nhiêu năm biệt tăm như thế.
Đôi tay đang giữ lấy cô chợt buông ra, Diệp Miễn chua xót cười:
- Tiểu Ngôn, anh đã về.
Hướng Thiển Ngôn ôm siết lấy Diệp Miễn, nước mắt trào ra:
- A Miễn… A Miễn…
Cuối cùng phải để cho Diệp Miễn mở cửa, ôm Hướng Thiển Ngôn vào phòng ngủ, ngồi xuống bên cạnh cô dịu dàng vỗ về:
- Ngoan nào, đừng khóc, anh sẽ không bao giờ… rời bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-me-con-anh-nhe/537079/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.