- Chú Lý ơi, có phải dì Hướng không về nữa không? – Đã quá hơn nửa tiếngso với thời gian Hướng Thiển Ngôn đã hẹn, Bánh Bao Nhỏ ôm cổ Lý Dật Khôn tội nghiệp nói. – Đã hứa sẽ về chơi cùng con mà.Bánh Bao Nhỏ mới sáu tuổi nhưng đã rất trầm tính, Lý Dật Khôn toan đi tớihàng ghế chờ ngồi nhưng Bánh Bao Nhỏ không cho với lý do:
- Nhớ dì Hướng đi ra không thấy chúng ta thì làm sao?
- … – Chưa bao giờ anh ghét trễ máy bay đến thế.
May mà chẳng bao lâu sau Hướng Thiển Ngôn đã xuất hiện, lúc đặt Bánh BaoNhỏ xuống ghế sau xe thì Lý Dật Khôn cảm thấy cánh tay mình đã hỏng mấtmột nửa rồi.
- Mẹ… mẹ ơi…
Sửng sốt thoáng qua, Hướng Thiển Ngôn xoa xoa đầu Bánh Bao Nhỏ:
- Mấy hôm nay con có ngoan không?
- Có mà có mà, ngày nào cô bảo mẫu cũng hầm canh xương cho con, lần nàocon cũng ăn hết mà. – Nói rồi bé còn vỗ vỗ ngực. – Con lợi hại thế cơmà, chắc chắn chân sắp lành rồi ạ.
Lấy một viên sô cô la trong túi ra thưởng cho bé, Hướng Thiển Ngôn liếc nhìn Lý Dật Khôn, nói thầm vào tai Bánh Bao Nhỏ;
- Không được nói bí mật của chúng ta cho người khác biết đâu nhé.
Khương Triết mím chặt môi gật gật đầu, rồi cẩn thận bóc viên sô cô la ra, đưa giấy bạc gói kẹo cho cô:
- Có mấy chữ con không biết đọc.
Không ngờ bé cũng chú ý đến những lời nhắn nhủ trên giấy gói, Hướng Thiển Ngôn ôm lấy bé rồi đọc cho bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-me-con-anh-nhe/537076/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.