- Bố ơi, dì Hướng giỏi quá! – Bánh Bao Nhỏ xếp chỗ xong thì nhanh nhảutrèo lên ghế, chống tay lên bàn nhìn bữa cơm phong phú khen ngợi HướngThiển Ngôn. – Sau này không phải ăn mấy món nước luộc nữa rồi.
Khương Trì hơi nhếch khóe môi:
- Sao con bảo bố nấu ăn ngon lắm mà?
- Cô giáo con nói không có nhất chỉ có hơn, cho nên bây giờ cơm bố nấu chính là ngon hơn đấy ạ!
- Tiều Triết càng ngày càng biết ăn nói. – Cô bảo mẫu cùng ăn cười vuivẻ. – Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tay nghề nấu nướng của ngàiKhương tiến bộ nhanh thật, không khéo tôi sắp bị đổi chủ rồi.
Nếu không phải trước khi múc ra đã tự mình nếm thử, Khương Trì đến giờ cũng không có lấy một chút lòng tin. Cũng may có Hướng Thiển Ngôn, anh cườicười mời “cô giáo nấu ăn” của mình ăn cơm.
- Bố ơi, dì Hướng biết đàn dương cầm thật ạ? – Đang gặm chân gà, chợt Bánh Bao Nhỏ nhớ ra cuộc đối thoại lúc ở trong thang máy.
- Con phải hỏi dì ấy chứ.
Ánh mắt mọi người đều hướng về đây, Hướng Thiển Ngôn bưng bát cười có chút ngượng ngùng:
- Dì không biết.
- Vậy để con dạy cho dì nhé!
Thấy đề tài này không nên tiếp tục nữa, Hướng Thiển Ngôn đành dùng chiêu mà trước kia cô vẫn hay dùng để đối phó với mẹ:
- Chúng ta chơi một trò chơi nhé, con thắng thì cô học đàn với con. Từ giờ cho đến lúc ăn cơm xong, ai mở miệng trước thì thua.
Toan nói “Vâng”, bỗng nhớ ra lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-me-con-anh-nhe/537067/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.