Bên kia Vân Sơn.
Phản ứng của Lục Nghiêu nhanh nhẹn, ngay lập tức đứng vững được thân thể. Nhìn cảnh vật xung quanh mà nhẹ nhàng thở ra. Chỗ này vẫn là Vân Sơn, cũng không phải là không gian lĩnh vực nào đó. Xem ra gốc cây ấy không phải là một bí cảnh hay chỗ vào ảo cảnh, mà đấy là truyền tống môn từ địa phương này đến địa phương khác.
Ầm! Bỗng nhiên một người có hai ba trăm cân thịt thiếu chút nữa là ngã lên người hắn, Trương Lỗi xoa xoa mông, cậu ta dựng thẳng ngón giữa lên trời:
“Tào Dũng! Con mẹ nhà nó, đợi lão tử ra ngoài lão tử sẽ giết chết mày! Dám tính kế lão tử! Mày chán sống rồi à!”
Lục Nghiêu đưa tay ra đỡ cậu ta dậy:
“Người mà hắn ta muốn tính kế chắc là tôi, chỉ sợ cậu bị liên lụy thôi.”
Khóe miệng Trương Lỗi giật giật, quay người xem thường. Tính tình của cậu ta tuy nóng nảy, nhưng cũng không ngốc. Đương nhiên cũng có thể nhìn ra được sự tình sao lại đến mức này. Cậu ta thở hổn hển, không vui một chút nào:
“Cậu vừa mới đến học viện Thiên Xu không bao lâu, sợ là chưa biết rõ. Cả tòa Vân Sơn được chia làm hai nửa, một nửa là nơi mà ai cũng có thể đi. Còn một nửa còn lại là khu vực huấn luyện của Thiên Xu.
Ở trong khu vực huấn luyện, trường học thiết kế rất nhiều trạm kiểm tra và bẫy rập. lần kiểm tra này của chúng ta cũng được xem như một trận thi đấu của Huyền Môn, những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-lao-dai-tai-the-gioi-huyen-hoc/2121310/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.