Lục Nghiêu nghĩ rằng từ trước đến giờ mình rất kiêu ngạo. Dù sao không phải ai cũng có một chú nhỏ như thần, còn được bồi dưỡng thành nhân tài số một Huyền Môn, hai mươi tuổi đã muốn xưng hùng xưng bá, còn là trưởng lão của nhiều môn phái thế gia, chẳng lẽ không được phép kiêu ngạo?
Nhưng mặc dù hắn kiêu ngạo, cũng chưa bao giờ thấy loại thái độ “Ông đây là đệ nhất thiên hạ”, dùng lỗ mũi để nhìn chúng sinh. Mẹ nó mày nghĩ mày là ai?
Lục Nghiêu nở nụ cười: “Xin hỏi anh lấy thân phận gì để yêu cầu tôi làm như vậy? Bạn trai mới của Diêu Thẩm Tuyên sao?”
Hắn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Diêu Thẩm Tuyên một cái, hắn cúi đầu phát ra một tiếng a trầm thấp: “Tôi nhớ chúng ta mới từ hôn có bảy ngày thôi, tốc độ này hình như có hơi nhanh đó.”
Chử Húc nhíu mày, nhìn dáng vẻ này, Diêu Thẩm Tuyên hoảng hốt, cô ta có thể cảm nhận được Lục Nghiêu không giống như trước kia. Đây là chỗ đông người, chuyện từ hôn vừa mới lắng xuống, cô ta cũng không muốn làm lớn chuyện lên, chạy lên ngay Chử Húc lại: “Đã bắt được Hắc quỷ rồi. Chúng ta đi thôi, nên đi về nộp nhiệm vụ.”
“Chờ đã!”
Lục Nghiêu mở miệng gọi cô ta lại: “Nếu như lời đã muốn nói ra, không bằng nói cho rõ ràng luôn. Đúng lúc, tôi cũng có một yêu cầu. Giống như hai người, tôi cũng hiểu được nếu đã từ hôn thì nên cắt đứt sạch sẽ, không dính dáng gì đến nhau. Thế nên hôm sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-lao-dai-tai-the-gioi-huyen-hoc/2121303/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.