Tiêu Giác nâng ly rượu tùy ý đi lang thang giữa đám người, thi thoảng trò chuyện hai câu với ai đó. Bề ngoài của Tiêu Giác rất vĩ đại, vô luận là ngoài miệng treo nụ cười ôn hòa hay cử chỉ khéo léo, đều khiến người khác không tự chỉ nảy sinh hảo cảm với anh.
Tô Hành Ngạo thật ra không đi xa, dư quang nơi đáy mắt vẫn nhìn Tiêu Giác, nhìn cậu ta vui vẻ trò chuyện với người khác, nhìn cậu ta lễ phép trao đổi cách thức liên lạc với người khác. Tô Hành Ngạo tức giận cầm ly rượu trong tay lên uống một ngụm, hắn kết giao với Tiêu Giác cũng đã lâu, cũng hiểu biết một chút những chuyện Tiêu Giác làm, cậu ấy hiện tại là đang mở rộng nhân mạch cho tương lai sao!
Vừa nghĩ đến đây Tô Hành Ngạo lại càng giận, hắn thừa nhận ánh mắt Tiêu Giác không tệ, những người cậu ta kết giao đều có thân thể và tài hoa không tệ, không phải những kẻ thuộc đảng giả đò tài hoa. Nhưng nếu cậu muốn mở rộng nhân mạch, cậu tìm tôi không được sao! Tìm tôi còn hữu dụng hơn so với họ! Tô Hành Ngạo YY cảnh Tiêu Giác ngồi xổm bên chân mình làm nũng, xin hắn giúp đỡ, Tô Hành Ngạo cảm thấy nếu Tiêu Giác làm vậy thật thì hắn quả thật sẽ đồng ý tất cả những gì Tiêu Giác muốn a, vừa nghĩ đến cảnh tưởng đó, Tô Hành Ngạo đã kích động!
Tiêu Giác biết bản thân không nên tỏ vẻ nhiệt tình quá, như vậy trái lại sẽ khiến người ta xem nhẹ mình, cho nên tìm thời điểm thích hợp để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-lai-tu-dau/10320/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.