Tiêu Giác cau mày nhìn cha, sao ông ấy lại gặp Tô Hành Ngạo, đã thế còn theo hắn ta về nhà! Hơn nữa nhìn qua khí sắc của cha không tệ, xem chừng từ khi Tô Hành Ngạo tìm được ông thì đối đãi với ông tốt lắm.
Tiêu Kiến Quốc thật ra sinh ra mãi mũi nom rất thành thật, trước khi ông chơi cờ bạc thì đích xác là một người hàm hậu, đáng tiếc rằng ông không trông nổi hai bàn tay của mình. Tiêu Kiến Quốc nhìn cái vẻ lãnh đạm của con mình, từ đáy lòng dâng lên một ít sợ hãi, ông mượn tiền rồi chạy trốn đúng thật là có lỗi với con mình. Nhưng quay đầu lại nghĩ, con đẻ trả nợ thay cho cha ruột của mình cũng coi là thiên kinh địa nghĩa*, huống hồ nguyên cớ mình đi đánh bạc, chẳng phải là do đau lòng con mình hay sao, nghĩ đi kiếm chút đỉnh cho nó đi học được thoải mái hơn! Bản thân ông bất quá cũng chỉ là do tốt bụng nên mới làm việc xấu, lại nói con ông chẳng phải cũng không bị làm sao hay sao, chẳng lẽ thật sự muốn chặt đứt quan hệ cha con với mình!
*天經地義 - ý nói cái đạo thường như trời đất không thể di dịch được
Nghĩ như vậy nên sự ngượng ngùng vốn có của Tiêu Kiến Quốc cũng nhạt đi nhiều, trái lại ra vẻ thân thiết nói với Tiêu Giác, "Tiêu Giác, cha về rồi, lần này là do cha sai, lần sau cha sẽ không như vậy nữa. Đúng rồi, cậu bạn này của con quả thật không tệ nhé, ngày hôm qua nó chăm sóc cha ít nhiều, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-lai-tu-dau/10313/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.