Chương trước
Chương sau
“Nhanh như vậy.” Việt Hoàng không hề có hút chậm trễ Chẫn Kĩ ngự không triển khai, bế phốc Yến Ỷ Vân lên một mạch chạy trốn.
“Ha hả, các ngươi chạy không thoát.”
Phía sau Hạ Thuần gương mặt nam tử đại hán dữ tợn có một tia đắc ý, đôi cánh được ngưng tụ Chân lực vỗ mạnh đuổi theo sát nút.
Tiếng gió rít gào ngoài tai Yến Ỷ Vân cùng Việt Hoàng, mặc dù khi đã sớm phát hiện ra Hạ Thuần, Việt Hoàng không hề chậm trễ ngự không bỏ chạy bất quá tu vi chênh lệch quá xa, vẫn là sắp bị đuổi kịp.
“Đành vậy.” Việt Hoàng cười trừ.
“Ỷ Vân cô nương, hiện tại cô biết mấy loại hình tu luyện của ta.”
Vốn đang nằm gọn trong vòng tay Việt Hoàng, Yến Ỷ Vân nghe thế có chút khó hiểu, hiện tại kẻ địch ngay phía sau, hắn còn tâm trí để mà tán gẫu à?
“Ngươi chẳng phải là Chân Thể Song Tu sao?” Yến Ỷ Vân nhíu mày trả lời.
Việt Hoàng phía trên hai mắt đang quan sát phía trước nghe thế cũng là mỉm cười, lúc sau cũng nhàn nhạt nói ra.
“Vậy cho cô biết thêm một thân phận tu sĩ nữa của ta.”
Lời nói vừa dứt, con mắt Tả Luân Nhãn có con ngươi đỏ chót của Việt Hoàng liền chuyển thành màu xanh lục, trong con ngươi chấm đen Nhất Đoạn Lưu liên tục xoay tròn xung quanh .
Ngay tức khắc Tinh Thần Lực Lượng Hồ Tu bùng phát, ánh sáng xanh biếc nhàn nhát lóe sáng khắp thân thể Việt Hoàng.
Cùng lúc hai khả năng ngự không của Hồn Tu và Chân Tu triển khai đến cực hạn, đột ngột làm tốc độ của Việt Hoàng tăng lên rất nhiều, trực tiếp dữ khoảng cách an toàn với Hạ Thuần.
Nhìn thấy một màn này hiển nhiên Yến Ỷ Vân không dấu nổi sự thất kinh của nàng…
Như nàng đã biết hắn là Chân Thể song tu, vốn đã là một tu sĩ có thiên phú vô cùng trác tuyệt trong giới tu sĩ, cả Đại Lục có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay người Chân Thể song tu.
Ấy vậy mà Việt Hoàng một phát lại bộc lộ thân phận Hồn tu của mình, ..
Chưa cần nói đễ hai tu vi của Chân tu và Thể tu kia, bình sinh tu sĩ chỉ tu luyện mỗi Hồn tu đã khiến nàng kinh ngạc rồi, phải biết trên Đại Lục thân phận Hồn tu cũng chính là rất hiếm hoi đấy, thậm trí còn không biết được Đông Tinh Đấu này có ai là Hồn tu không nữa.
Lúc này hắn liền mạch bộc lộ thân phận Chân Hồn Thể tam tu, đây là tồn tại gì?
Đây có thể nói từ cổ chí kim hắn là người đầu tiên sở hữu ba loại hình tu luyện trên Đại Lục này đấy.
Mà lúc này ở phía sau kia Hạ Thuần cũng đang mộng bực không kém, hắn đường đường cũng là một Chân Vương Nhị Đoạn Kì làm sao có thể không phát hiện ra tu vi Hồn tu của Việt Hoàng.
Trong lòng hắn đang là vô cùng mộng bực, mộng bực vì từ đâu xuất hiện một tiểu tử Chân Hoàng nhỏ bé lại có vô cùng thủ đoạn, đả chết Hạ Đô huynh đệ của mình.
Ấy thế tên Chân Hoàng ấy còn là một Hồn Tu hàng thật giá thật, mặc dù chưa biết đến thân phận Thể tu của Việt Hoàng nhưng những gì hắn thấy ở Việt Hoàng cũng là Chân Hồn song tu.
Chỉ riêng thân phận Chân Hồn song tu đã khiến hắn phải có chút ngao ngán, nhất thời trong lòng hắn rấy lên suy nghĩ Việt Hoàng chính là hậu bối của một siêu cấp thế lực nào đó, ít nhất là Hạ Lạc Tông của hắn không thể động vào.
Bất quá huynh đệ Hạ Đô của hắn đã bị tên kia giết chết làm sao hắn có thể bỏ qua…
Nhận thấy tuy Việt Hoàng bối cảnh có chút bí ẩn bất quá bản thân đã có Tỏa Không Phù, ít nhất có thể ngăn lại đám trưởng bối của hắn tìm đến, chỉ cần dọn dẹp gọn ghẽ chỉ có trời mới biết hắn đã diệt Việt Hoàng.
Càng nghĩ càng thấy có lý Hạ Thuần cười lên dảo hoạt cấp tốc đuổi theo.
“Ngươi mau bỏ ta xuống, ít nhất có lẽ giúp ngươi câu kéo chút thời gian chạy trốn.”
Trong vòng tay Việt Hoàng, Ỷ Vân tuy biết hắn khủng bố, sau này trưởng thành có lẽ sẽ là một tu sĩ kinh thiên động địa, bất quá bây giờ tu vi chênh lệch quá cao, nếu Việt Hoàng ngã xuống ở đây sau này Tinh Đấu sẽ mất đi một cường giả, trong lòng nàng liền hiện lên suy nghĩ giúp hắn rời khỏi đây.
“Nàng còn nói thế nữa ta đánh cái mông nàng đó.” Mặc kệ Ỷ Vân có nói sao Việt Hoàng vẫn nở một nụ cười, mắt nhắm thẳng phía trước mà tăng tốc.

“Hạ Lạc Ấn”
Hạ Thuần tu vi Chân Vương cường đại, tuy chưa đuổi kịp nhưng ít nhất hắn cũng rút ngắn được khoảng cách so với Việt Hoàng, khoảng cách đã đủ Chân Kĩ mạnh mẽ được hắn kết thành hung hắng lao tới chỗ Việt Hoàng.
“Cốt Thủ Chưởng- Hoạt Hóa.”
Cốt Thủ cứng chắc nhẹ nhàng hiện ra, vốn chỉ hợp thành từ sương bàn tay liền được vô số tia tử sắc bao bọc, bàn tay bằng xương bằng thịt được ngưng tụ bằng Chân Lực màu cam nhanh chóng cản một kích Hạ Thuần đánh tới.
Hai bên trèn ép kịch liệt, bất quá một chưởng này của Việt Hoàng đã có thể cản được một kích của Hạ Đô nhưng hiện tại lại đang xuất hiện từng vết nứt.
Cũng không có gì kì lạ, Hạ Đô lúc đó chỉ có tu vi Chân Vương Nhất Đoạn mà Hạ Thuần lúc này đang là Chân Vương Nhị Đoạn.
Trong cảnh giới Chân Vương, việc chênh lệch dù một tiểu cảnh giới đã là chênh lệch một khoảng vô cùng lớn thực lực, việc Việt Hoàng không chống đỡ nổi một kích kia không có gì là lạ.
Cốt Thủ tan vỡ, Hạ Lạc Ấn tiếp tục bay tới Việt Hoàng bất quá không chỉ uy lực mà cả tốc độ cũng đã bị tiêu hao, Việt Hoàng chỉ chao đảo trên không một cái liền tránh được.
“Ha hả, xem ngươi chạy được bao lâu.’ Hạ Thuần cười điên dại.
“Hạ Lạc Oanh Thiên Chưởng.”
Chân lực Chân Vương bùng nổi, cánh tay lực lưỡng của Hạ Thuần có lại, giây phút đó vô tận lực lượng ngưng tụ trong bàn tay mở rộng. Theo tiếng quát đanh thép, một chưởng kinh thiên hướng tới chỗ Việt Hoàng như thác lũ chảy xuống.
Việt Hoàng con mắt hơi co rụt, Chân Kĩ này uy lực không chỉ vô cung lớn mà lại còn là diện rộng, hắn không có chút cơ hội chánh né đành phải lấy cứng trọi cứng.
“Hắc Côn.”
Hàng loạt Hắc Cầu hình thành trên hư không nhanh chóng hóa thành những Đại Hắc côn to lớn như xếp thành những cái cọc khổng lồ chắc trước bước tiến của Chân Kĩ Hạ Thuần.
Các Đại Hắc Côn bị uy lực mạnh mẽ đánh bật ra tứ phía như dòng lũ cuốn đổ các cây đại thụ.
“Hắc Côn”
“Hắc Côn”
Hàng loạt Hắc Côn tiếp tục hiện ra, cứ sau mỗi lần bị đánh bật lại xuất hiện.
“Hắc Côn.”
Cho tới những chiếc Hắc Côn lần thứ tư xuất hiện, theo tiếng nổ inh tai, Hắc Côn ảm đạm phai mở tan biến, công kích kia của Hạ Thuần mới chịu đồng quy.
Hộc
Tuy nói Việt Hoàng có Chân lực dồi dào bất quá dùng Dị Kim, một thứ ngốn Chân lực nhiều lần như vậy cũng không thể không khiến hắn có chút thở dốc.
“Mau thả ta ra đi, ít nhất với thực lực của ngươi có thể chạy.”
Nhìn Việt Hoàng thành công hóa giải Chân Kĩ kia Yến Ỷ Vân lại không có chút nào vui mừng, nàng nhận ra được sự cách biệt giữa Việt Hoàng và hắn rất xa, cứ tiếp tục việt Hoàng thất bại cũng chỉ là vấn đề thời gian.
“Nàng mà nói nữa ta đánh mông nàng thật đó.” Vẫn vẻ mỉm cười Việt Hoàng tự tin đáp.
“Ngươi đừng cứng đầu, cứ tiếp tục không ai trong chúng ta chạy thoát”
Vừa mới dứt lời chán ngọc của Yến Ỷ Vân bị Việt Hoàng mạnh bạo điểm xuống một nụ hôn trong ánh mắt đang to tròn nhìn hắn.
“Ngươi…”

“Nói câu nào ta hôn câu đấy.” Việt Hoàng đắc chí liếm liếm môi, thấy thế vốn định tức giận cất lời Yến Ỷ Vân lại giật mình im lặng, nàng biết hắn sẽ làm thật.
“Chết…chết…chết.”
Liên tục từng đạo Chưởng khí bắn về phía Việt Hoàng, vơi Tả Luân Nhãn nhìn thấu mọi chuyển động, Việt Hoàng dễ dàng tránh khỏi các công kích.
“Hừ thỉ ra chỉ là một tên võ bề ngu ngốc.’ Việt Hoàng mỉm cười tự tin.
Bên dưới khuôn mặt hắn Yến Ỷ Vân cũng là thầm để ý một màn này..
Có lẽ...nãy giờ Việt Hoàng đơn giản chỉ là đang thử Hạ Thuần
Như đã nói trong cùng cảnh giới Chân Vương, cũng có Chân Vương này, Chân Vương nọ, cũng có những kẻ thực lực mạnh, cũng có những kẻ thực lực kém.
Một cường giả được công nhận là thực lực mạnh phải hội tụ rất nhiều yếu tố…
Nào là công pháp, chân kĩ cấp bậc, nào là kinh nghiệm chiến đấu, nào là trí tuệ nhạy bén, nào là pháp bảo phòng thân…
Hạ Thuần kia đúng chính là Chân Vương hàng thật giá thật nhưng từ lúc khai chiến, thứ nhất hắn không hề có pháp bảo phòng thân…
Thứ hai Chân Kĩ của hắn đánh ra cho dù là mạnh mẽ nhưng về đẳng cấp cũng chỉ là hàng Ngũ Tinh Phẩm, bằng không Chân Vương thi triển Chân kĩ từ Lục Tinh trở lên Việt Hoàng đã sớm không dễ chịu như vầy.
Thứ ba chính là điều chủ chốt nhất, nãy giờ Việt Hoàng giao thủ với hắn, Ỷ Vân nhận ra kinh nghiệm chiến đấu của hắn khá tệ.
Hắn một thân đại hán tính tình bốc đồng thích là công kích, thích là đánh không hề có chút suy tính phòng bị,
Hai người đang trong trạng thái ngự không, truy sát kịch liệt nhưng Hạ Thuần chỉ biết đánh những Chân Kĩ có lực lượng cao một cách mù quáng, phải biết trên không Việt Hoàng có dư không gian để tránh né nhiều loại Chân kĩ, Hạ Thuần căn bản chỉ đang tiêu hao lực lượng một cách vô dụng mà thôi.
Nếu lúc này hắn dùng những Chân kĩ có khả năng thi triển nhanh, tốc độ phóng kích nhanh sẽ lợi thế cho hắn hơn rất nhiều.
Từ đó cho thấy Việt Hoàng nói hắn chỉ là võ bền ngu ngốc quả chính xác vô cùng.
Mà đối với Việt Hoàng khi xác định Hạ Thuần là một Chân Vương thực lực hắn sẽ không nói gì một mạch cắm đầu mà chạy, bất quá khi Hạ Thuần lại là một võ bền ngu ngốc, hắn tuy không thể đánh thắng cũng có thể chơi đùa một phen.
Sau một nụ cười tự tin, Việt Hoàng bỗng bay lên trên không chung, cánh tay nâng chưởng, Chân lực tiếp tục hội tụ một Cốt Thủ đã Hoạt Hóa lên lớp da thịt trên không.
“Cốt Thủ Chưởng.”
Bàn tay khổng lồ ngưng tụ bằng Chân Lực mạnh mẽ phá không bay xuống nơi Hạ Thuần đằng sau
“Ha hả, Lạc Anh Chưởng.”
Chưởng lực uy phong, Hạ Thuần một chưởng đối kháng trực diện Cốt Thủ..
Hai người một tay lớn, một tay nhỏ điên cuồng va chạm, điêAn cuồng nghiền ép nhau, bất quá mục tiêu Việt Hoàng hướng tới không chỉ như vậy.
“Tinh Thần gia trì” Việt Hoàng cười gằn.
Bàn tay ngưng tụ từ Chân lực vốn có màu cam liền mau chóng đổi thành màu tím sắc. Tinh Thần lực lượng gia trì vào cốt thủ đem một chưởng của Việt Hoàng vừa tấn công Chân Lực vừa tấn công Tinh Thần.
“AAAAAAa”
Mà theo đó, Hạ Thuần vốn đang áp sát tay nơi cốt thủ, linh hồn bị trèn ép đau nhức, mắt trợn ngược run lên như bị điện giật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.