Chương trước
Chương sau
“Hử…ông muốn mượn?” Việt Hoàng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Hạ Kiên.
“Không sai..là mượn.” Hạ Kiên vẫn một nụ cười đê tiện.
“Mượn..không phải không được bất quá không phải cho ông.” Việt Hoàng giương Hắc Côn trước mặt, ánh mắt thưởng thức nhìn lấy nó.
“Vậy cho ai?” Hạ Kiên gằn dọng, tùy thời có thể động thủ.
“Cho hắn.”
Theo lời nói dứt khoát, Việt Hàng ném mạnh Hắc Côn về phía Hạ Đô đang chằm chằm.
Thấy thế hắn cũng có chút tức giận bất quá Việt Hoàng chỉ ném một lực nhẹ, hắn không thèm phòng bị đưa lòng bàn tay ra tiếp đầu côn đang bay tới.
Chỉ là…
Ngay khoảnh khắc đầu côn tiếp xúc với lòng bàn tay hắn, linh hồn Hạ Đô đau nhức như bị hàng ngàn mũi kim chọc vào.
Càng kinh ngạc hơn, tuy linh hồn Hạ Đô bị đau nhức không thể vận dụng Chân Lực nhưng dù gì hắn cũng là một Chân Vương, Hắc Côn kia vậy mà đâm xuyên qua lòng bàn tay hắn, đâm thẳng đến bả vai phía sau.
AAAAAAA
Hạ Độ hét thất thanh, thân thể xê dịch về phía sau đến chục bước trước ánh mắt ngạc nhiên của Hạ Kiên và Hạ Thuần.
Hạ Đô một mặt kinh dị nhìn về phía Hắc Côn đang cằm vào cánh tay, hơn ai hết hắn biết rõ thứ đang cắm vào tay mình kia không chỉ đâm xuyên da thịt mà trực tiếp đâm vào linh hồn của hắn, nguyên một cánh tay bị đâm không thể nào cử động do linh hồn bị Cây Côn khống chế.
Nhanh chóng hắn lấy tay còn lại cầm lấy hắc Côn kia định rút ra bất quá lại cảm giác Linh Hồn bị kim đâm, Hạ Đô một lần nữa bỏ tay khỏi Hắc Côn, ánh mắt đỏ ngầu.
“Đây rốt cuộc là thứ gì?” Hạ Đô thất thanh hướng về phía Việt Hoàng gào thét.
“Bảo bối…là bảo bối của ta nha.” Việt hoàng thản nhiên không thèm nhìn lấy bọn hắn.
Tuy bị Hắc Côn khống chế nhưng dù gì hắn cũng là Chân Vương Nhị Đoạn Kì, kiến thức phong phú, ngay lập tức, bàn tay ngưng tụ Chân Lực thành công nhổ ra cây Hắc Côn.
Ánh mắt hắn kinh dị nhìn lấy cây Hắc Côn trên tay, lúc sau cười lớn nhìn về phía Việt Hoàng.
“Bảo vật của ngươi giờ thì cũng là của ta.”
Bất quá vừa nói song, câu Hắc Côn dần dần thu nhỏ rồi biến mất giữa hư không.
“Chuyện này..”
Chứng kiến mộ màn này ba tên Chân Vương không khỏi ngạc nhiên, lúc sau như hiểu ra mọi truyện một lần nữa hướng Việt Hoàng nhíu mày.
“Thứ đó chẳng lẽ…Dị Kim.”
Lần này không chỉ ba tên Chân Vương, ngay cả Yến ỷ Vân khuôn mặt kinh ngạc nhìn về phía Việt Hoàng.
Lúc này nàng mới để ý khí thế trên người hắn đã đột phá Chân Hoàng Nhất Đoạn Trung Kì, bất quá khiến nàng chú tâm hơn chính là thứ hắn vừa ném cho Hạ Đô.
Nếu đây là Dị Kim thực sự, vật Việt Hoàng chính là một thiếu niên chỉ có tu vi Chân Hoàng luyện hóa được Dị Thuộc Tính, chưa cần biết thuộc tính này mạnh cỡ nào, đây chính là yêu nghiệt chưa Chân Tôn luyện hóa thành công Dị Kim.
Việt Hoàng mặc kệ bốn phía nhìn mình, tay giương lên bàn tay ngắm đi ngắm lại miệng mỉm cười có chút đắc ý.
“Dị Kim thì Dị Kim, giết ngươi rồi chẳng nhẽ nó không phải của ta sao.’ Hạ Đô gằn dọng.
“Muốn cướp Dị Kim của ta..phải xem bản lĩnh.”

Việt Hoàng thoát khỏi vẻ lơ đễnh, hai lòng bàn tay mở rộng, hai Hắc cầu một lần nữa hình thành nhanh chóng hóa thành hai thanh Hắc Côn, lúc này nhìn sang Yến ỷ Vân bên cạnh.
“Ta chỉ có thể giúp cô tên Chân Vương Nhất Đoạn Trung Kì, còn lại phải tự dựa vào cô.”
Yêu Nhiên nghe thế khẽ bồi hồi một chút bất quá tình cảnh lúc này quá cam go, nàng chỉ khẽ gật đầu lúc này quay sang nhìn về Hạ Kiên và Hạ Thuần.
“Hạ Đầu Heo, Hạ Đống Phân gì đó, có giỏi theo ta mà cướp Dị Kim này.’ Việt Hoàng quay sang Hạ Đô cười lớn, đôi cánh vàng xuất hiện ngự không bay đi một phía.
“Đáng chết…” Hạ Đô tức giận đến phun hỏa, một mạch thân ảnh đuổi theo Việt Hoàng.
Vốn cũng định đi theo trợ giúp, bất chợt một đạo kình phong chặn lại Hạ Kiên và Hạ Thuần.
“Đối thủ của bọn ngươi là ta.” Yến Ỷ Vân khí thế bộc phát điên cuồng trèn ép.

Với tốc độ của một Chân Vương Nhất Đoạn , Hạ Đô không khó để bắt kịp Việt Hoàng mà Việt Hoàng cũng không có ý định mãi chạy.
Hai thanh Hắc Côn trên tay, Việt Hoàng đang ngự không liền quay lại, vụt mạnh về phía Hạ Đô.
“Cuồng vọng…”
Hạ Kiên hai tay Chân Lực ngưng tụ kết thành Chảo thành công ngăn cản hai Hắc Côn đánh tới.
Ánh mắt hắn tiếp tục kinh dị nhìn lấy hai thanh Hắc Côn trước một Chảo của mình, vậy mà không thể phá hủy được nó, không hổ Dị Kim.
Thấy tình thế có chút bất lợi, Việt Hoàng phá vỡ thế công nhảy lùi về bãi đất chống trong cánh rừng.
“Tiểu tử mau chịu chết, ta cho ngươi về trời một cách an lành.” Hạ Đô ỷ tu vi cao hơn cười gằn.
“Giết được ta rồi nói.” Việt Hoàng khẽ mỉm cười, thân ảnh chợt động.
Huyền Ảnh Lăng Vi Bộ kết hợp Tả Luân Nhãn Nhất Đoạn điên cuồng thi triển, nhìn rõ mọi động tác của đối phương.
Đứng trước thân pháp khủng bố của Việt Hoàng, Hạ Đô cười gian xảo, thân ảnh cũng chuyển động vậy mà bắt kịp được với Việt Hoàng.
Một Chảo của Hạ Đô đánh tới, bất quá Việt Hoàng có tả Luân Nhãn, nhìn rõ một kích của hắn thành công đem một bên Hắc Côn chống đỡ.
Hai người một Chảo một Côn liên tục vận chuyển Chân lực trèn ép nhau.
Hiển nhiên Việt Hoàng cũng nhận ra, thứ hắn vừa thi triển đuổi kịp mình là một Thân Pháp Lục Tinh, bất quá cũng chẳng nghĩ nhiều, mấy lão già có thế lực có mấy thân pháp cường đại cũng bình thường.
“Hừ chỉ là một Chân Hoàng cũng đòi đọ khí thế với ta.” Hạ Đô mỉm cười, khí thế Chân Vương Nhất Đoạn tỏa ra trấn áp về phía Việt Hoàng.
Thấy thế Việt Hoàng cũng là cười theo, khí thế Chân Hoàng Nhất Đoạn thâm hậu của hắn toàn lực thi triển đè ép tay đôi với Hạ Đô:
“Cũng chỉ là một Chân Vương Nhất Đoạn cũng dám sủa.”
“Chân Hoàng sao lại có khí thế mạnh như vậy.?” Hạ Đô cả kinh mắt nhìn thấy khí thế của mình vậy mà chỉ có thể đánh hòa với khí thế của Việt Hoàng, bất quá không cho hắn nghĩ thêm..
“Lão già, tiếp chiêu.”
Phá bỏ thế đối kháng giữa hai người, Việt Hoàng hai tay cầm hai thanh Hắc Côn như múa kiếm, đánh từng chiêu về phía Hạ Đô.
Hạ đô hai tay cũng hai Chảo ngưng tụ thành Chân Lực trực tiếp ra đối kháng võ thuật cùng hắn.
Chỉ là Việt Hoàng với Tả Luân Nhãn hoàn toàn chiếm thế thượng phong, cứ năm sáu chiêu lại đánh một Côn vào thân thể hắn.

Hạ Đô cứ một Côn vào người, linh hồn hắn lại rung lên đau đớn, cắn răng tiếp tục đánh với Việt Hoàng.
Cho đến một chiêu, Hạ Đô với uy lực của một Chân Vương đánh bay một bên Côn của Việt Hoàng, bất quá Việt Hoàng cũng nhanh chóng bàn tay kết thành Chảo, định vồ vào cổ hắn thì bị Hạ Đô cản lại.
Mắt thấy một Chảo đang trước cổ mình, Hạ Đô như càng tức điên, bị một Chân Hoàng làm cho rơi vào hạ thế có Chân Vương nào không tức giận.
“Tiểu tử, hôm nay đừng hòng ai cứu ngươi.” Hạ Đô hét ầm trước Việt hoàng đang trước mặt.
“Muốn giết ta, cứu cái mạng ông trước đã.” Việt Hoàng cười gằn, phía trước lòng bàn tay đang kế sát cổ Hạ Đô, Hắc Cầu lại hình thành, hiển nhiên Hạ Đô cũng nhận ra nguy hiểm vội né đầu tránh công kích.
Hắc cầu với khoảng cách gần biến thành một cây Hắc Côn vươn dài chọc về cái cổ già của Hạ Đô, cũng may hắn kịp thời tránh né, chỉ bị chọc một vết dài phía bên trái cổ.
Nhanh chóng lùi ra sau, Hạ Đô tay ốp vào vết thương đang rỉ máu trên cổ, lúc này mắt đỏ ngầu nhìn về phía Việt Hoàng, cắn chặt răng.
Hạ Đô bị Việt Hoàng làm cho thê thảm, không khỏi tức giận, hai vay ngưng tụ Chân Lực, khí thế Chân Vương một lần nữa ào ạt chui ra, mắt hằn từng tia máu khóa chặt lấy Việt Hoàng.
“Ta phải giết ngươiiiiiiii”
“Trích Tinh Chảo.”
Hai Chảo khổng lồ đánh tới, Việt Hoang thân ảnh chợt động, tay kết chưởng nâng lên trước ngực, thấp thoáng Thủy Chân Lực hiện ra, một chưởng gấp rút về phía hai Chảo lao tới.
Từ trong rừng sâu, một hư ảnh Thủy Chiến mã hiện ra lấy tốc độ kinh người phi nước đại lao tới phía hai Chảo.
‘Thủy Mã Thượng Thiên”
Kình phong mãnh liệt nổi lên sau cú va chạm, ánh mắt Hạ Đô nhíu xuống sau lớp khói bụi, cho đến khi hai mắt hắn mở to ra, Việt Hoàng vẫn thế tay chắp sau mông hiên ngang nhìn hắn.
“Chân…Chân Hoàng có thể đỡ một kích từ ta.” Hạ Đô kinh hô.
“Không tin…ta không tin.’ Hạ Đô điên cuồng, một lần nữa hai chảo lại xuất hiện trên tay.
“Trích Tinh Chảo.”
Hư ảnh hai Chảo khổng lồ lại xuất hiện, thậm chí thế công còn hung hiểm hơn vừa nãy rất nhiều.
Khẽ nhìn lấy bàn tay Việt Hoàng dứt khoát một lượt, Chân Lực gia trì, hắc Cầu hình thành một lượt chưởng nhẹ xuống mặt đất.
Theo đó phía dưới mắt đất khi hai Chảo đang đánh tới, năm sáu cây Hắc Côn lớn nhỏ, cái thì xiên chéo mà lên, cái thì từ giữa phá đất dựng thẳng, nhanh chóng chồng tréo lên nhau chắn trước mặt Việt Hoàng.
Oành
Theo tiếng nổ phát ra, Hạ Đô lại một lần nữa nheo mắt nhìn lớp khói đang tan dần, chỉ thấy lần này không còn thấy Việt Hoàng nữa mà lại chính là năm sáu cây Hắc Côn ngạo nghễ chắn trước mắt hắn, hảo hảo không bị xây sước chút nào.
Nhìn thấy mấy cây Hắc Côn vẫn nguyên vẹn, Việt Hoàng lại một lần nữa đưa bàn tay lên nhìn.
Quả thực hắn chỉ mới xem Nhã Phi, Hỏa Liên hai nàng thi triển Di Hỏa một lượt, lần đó thậm trí không ai giao thủ, chỉ tỏa khí thế trèn ép nhau mà thôi.
Hiển nhiên trong tâm trí hắn vẫn chưa được chứng kiến một lần nào lực lượng của dị Thuôc Tính trong chiến đấu, cũng chưa từng có Dị thuộc Tính để điều động lực lượng.
Lúc này khi có Dị Kim trong tay, nhìn năm sáu cây Hắc Côn mình vừa thi triển không chỉ thành công chống đỡ một kích của Chân Vương Nhị Đoạn mà còn toàn vẹn không một vết xước hắn sao không cả kinh.
“Ra đây chính là lực lượng của Dị Thuộc Tính.’ Việt Hoàng cảm thán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.