“Một khi chiến tranh nổ ra, thế cục hỗn loạn vô cùng, tuy hiện tại Chân Thánh cường giả của đại lục quy ẩn giang hồ, nhưng một khi cuộc chiến năm đó lập lại,… “E rằng Chân Thánh cường giả cũng lần nữa xuất hiện, Thiếu Chủ ngươi chỉ như con kiến lạc đàn, tùy thời có thể mất mạng, vì thế khuyên ngươi mau chóng trở về thì hơn.” Nguyệt Âm nhạt nhạt thuyết giáo phảng phất trong đó là một tia dọa nhân. “Cô không cần phải lo, ý ta đã quyết.” Việt Hoàng ương ngạnh nói. “Hừ.” “Đừng ỷ thế có chút tài năng, ngươi không hiểu được thế cảnh kinh hoàng đó đâu.” Nguyệt Âm tức giận quát lớn. Con mắt bình thản của Việt Hoàng bỗng hiện lên một tia tức giận, mà nhanh chóng Nguyệt Âm cũng nhận ra. “Thiên Sơn Tiên Phái…không phải cũng có một đám cáo già đang ngày đêm cơ hội ám hại ta không phải sao?, ở đây là đi vào chỗ chết, vậy về đó cũng không phải là chỗ chết ?’ Tuy hắn là Việt Hoàng nhưng đối với Tiên Phái, hắn chính là Thiếu Chủ, con trai duy nhất của Tông Chủ đương thời, Lam Thiên. Lam Thiên thật sự sớm đã độc phát công tâm ảm đạm chết đi dưới tay của đám cáo già kia, hiện tại Việt Hoàng về lại chốn đó, nhận thấy hắn còn hảo hảo khỏe mạnh, đám cáo già đó sẽ tha cho hắn sao? Chừng nào còn chưa đủ thực lực để trả mối thù cho huynh đệ giống hắn đến từng nét mặt ấy, đừng mong hắn trở về. Việc này không chỉ hắn, mà Nguyệt Âm lần trước cũng đã nghe hắn kể lại, nhất thời lâm vào trầm tư, không biết nói gì. “Đừng nói là đám cáo già kia, ngay cả cái gì Phụ Thân ta, nếu ta ở lại nơi đây, liệu có đồng ý xuất sơn mà đến tìm kiếm.” Việt Hoàng hung thế bá khí chất vấn. Đối với một kẻ làm cha như Tông Chủ của Thiên Sơn Tiên Phái hiện giờ, việt hoàng cực kì có cái nhìn xấu về người này, nhi tử bị đầu độc từng ngày, kẻ làm cha như hắn không mảy may phát hiện, cũng không mảy may quan tâm đến việc Lam Thiên làm, cũng không biết những thứ hắn phải chịu, không bao giờ để ý đến hắn. Tông Chủ của đệ nhất Phái thì đã sao, cũng chỉ là một người cha vô tâm? “Cái này..” “Không cần nhiều lời nữa.” Việt Hoàng triệt để tức giận bất quá cũng cắn răng đè xuống. Câu nói ấp úng, không chắc chắn vừa rồi của Nguyệt Âm như ngầm khẳng định, hắn tức Lam Thiên đang ở nơi hang cọp đầy dẫy nguy hiểm này.. dù thế, cha hắn cũng chưa chắc sẽ đích thân tìm kiếm tới đón hắn trở về, làm cha mà thế sao? “Cô về trước đi.” Nuốt xuống nỗi tức giận, hắn xoay lưng lại với nàng nhắm hờ mắt suy tư. “Thôi được.” Nguyệt Âm cắn lấy môi thơm tiến lại chỗ hắn, dí vào tay hắn một cái lệnh bài. “Lệnh bài ghi chữ Tiên này khi bóp nát sẽ xuất hiện một cường giả của Tiên Phái, ít nhất ngươi có thể tin tưởng người này.” Thấy hắn không nói gì, trog lòng nàng hiện lên một tia mất mát, nàng cũng phần nào hiểu được tình cảnh của hắn, lúc này hơi trững lại một chút rồi dứt khoát quay đi. … Học Viện Mễ Tư Có chút thất thần khi trở về Học Viện, đập vào mắt hắn lại là đám người đang dưới sân nhìn về nơi kí túc xá mà không thứ gì khác chính là phòng của hắn. Khí thế Yêu Tôn xanh lục phát ra..là của Nhã Phi. “Nhã Phi..” ánh mắt hắn co lại vội vã hóa cánh ngự không bay lên gian phòng kia, đập cửa mà phi vào. Nhã Phi vốn thức dậy đã lâu, hiện tại đã mặc y phục nghiêm chỉnh, chân xếp bằng, nhắm hờ mắt tu luyện, bất quá thứ làm hắn quan tâm là Chân Lực đang ngưng tụ trong hai lòng bàn tay đang xếp lại gần nhau kia. “Chẳng lẽ là…” ánh mắt Việt Hoàng xuất hiện một tia kinh hỉ.
Không phải tự nhiên đột phá Chân Tôn cường giả có lực lượng mạnh mẽ, cao cao tại thượng, xưng hùng xưng bá thiên hạ. Đạt tới Chân Tôn kì cũng như Yêu Tôn Kì cường giả trở lên sẽ độc nhất có một loại thủ đoạn cường đại. Ngưng tụ Nguyên Anh. Đây là quá trình tôi luyện trong Đan Điền tạo thành phôi thai dùng tín niệm để gọt rũa, rèn ra Kim Đan để sau đó tạo thành phôi thai có đặc tính riêng. Thông thường với tu chân giả chính tông sẽ luyện Nguyên Anh thành hình dạng chính bản thân nhỏ xíu(dạng Chi Bi) của mình nhưng có thần thông kinh người. Ngoài ra thì Nguyên Anh có thể tu luyện thành hình Kiếm, Thái Dương, Bảo Tháp hay hình rồng, mãng xà. Với yêu thú tới giai đoạn này còn có thể luyện thành 9 đuôi hoặc mọc sừng lớn… Đây cũng chính là lý do hồi đó nàng không đi theo hắn mà lưu lại Bách Dại Sâm Lâm, mục đích chính là ngưng tụ Nguyên Anh. Lúc này ánh mắt Việt Hoàng như càng háo hức, hiện tại đã đến thời điểm Nhã Phi ngưng tụ thành công ra Nguyên Anh, không biết hình dạng là gì? “Ồ ra là một tiểu Phi Phi.’ Việt Hoàng mừng rỡ cảm thán. Theo câu nói của Việt Hoàng, lòng bàn tay nơi Chân Lực đang cô đọng dần hình thành hình hài một tiểu nữ tử cao khoảng ba mươi phân, hình dáng giống Nhã Phi đến gần mười phần bất quá lại là phiên bản một tiểu Chibi. Linh trí của nó cũng chính là linh trí của Nhã Phi tương thông, mà nàng ngưng tụ song Nguyên Anh cũng là nhàn nhạt mở mắt, hai tay khoanh trước ngực thầm đánh giá Nguyên Anh của mình. Nguyên Anh của Nhã Phi như trẻ mới khai sinh, bay nhảy lung tung đùa nghịch lấy thân thể Nhã Phi, lúc thì nhảy lên trên đầu, lúc thì trốn sau lưng cười khanh khách. Được một lúc nàng túm lấy cổ áo nhỏ của Nguyên Anh nhấc lên, Nguyên Anh như đứa trẻ bị bắt, mắt nhíu chặt lại mếu máo vùng vẫy tay chân trông rất dễ thương, theo sự thu liễm Chân lực, tiểu Nguyên Anh cũng chui tọt vào trong người Nhã Phi biến mất. Nhã Phi thấy Việt Hoàng nhìn mình liền giả bộ uể oải nằm bệt lên giường, tay phải chống xuống đỡ lấy đầu, bắp đùi trắng , to duỗi thẳng thon dài, ngón tay nhàn nhạt lướt lên làn da mịn nơi đùi to. “Ai Da tiểu Hoàng, thiếp mệt.” Nghe thế Việt Hoàng cưởi mỉm tiến lại gần chỗ nàng. “Tiểu ma nữ tinh ranh nàng, lần này làm hại ta rồi.” Nhã Phi chỉ nheo mắt lè lấy lưỡi nhỏ, hiển nhiên việc khí thế của một Yêu Tôn cường giả phát ra lần này đã đả động đến mấy lão quái của học viện, e rằng hắn sắp có phiền phức. “Lo gì chứ, không phải nữ nhân hôm qua đã thấy rồi sao, cùng lắm chúng ta đánh một trận.” Nhã Phi bữu môi làm vẻ vô tội. Cộc cộc “Trần Thiếu huynh đệ, hiệu trưởng bảo người lên phòng gặp mặt.” Phiền phức tới rồi! Việt Hoàng liền liếc mắt lườm nàng, đáp chả hắn lại là một cái lè lưỡi của Nhã Phi, lúc sau thì đứng dậy định dời phòng. “Đợi đã thiếp đi cùng chàng.” Thân thể yêu kiều của Nhã Phi chợt hóa thành một đạo quang năng xanh lục tiến về cổ tay của Việt Hoàng, lúc sau biến thành một nhành cây leo cuốn lấy cánh tay hắn. “Còn có thể làm như vậy?.” Việt Hoàng nhìn lấy nhánh leo cười nói. “Đây là tiểu bản thể của thiếp, khi nào có cơ hội cho chàng thấy bản thể thật mới tiến hóa của ta.” Mỉm cười một lát, Việt Hoàng thầm động, một mạch tiến về hướng phòng Hiệu Trưởng. … “Trần Thiếu học viên thật là phong lưu a, tuổi trẻ như vậy lại có một nữ nhân cường đại.” Ánh mắt lão nhân hiền từ chợt đả động qua ống tay áo Việt Hoàng, cười nói. “Phó hiệu trưởng quá lời, ta chỉ là may mắn.”
Thân ảnh ba người trong căn phòng hiệu trưởng đang ngồi trước chiếc bàn tròn gỗ cổ điển, lão nhân hiền từ đang rót lấy chén trà cho cả Hiệu Trưởng lẫn Việt Hoàng. “Hiệu trưởng chắc không chỉ gọi ta đến đây chỉ để uống chà…” Nhấp chén trà nóng, Việt Hoàng nhàn nhạt nói. Mà lúc này thân ảnh Hiệu trưởng râu tóc bạc phơ nãy giờ im lặng cũng lên tiếng. “Trần Thiếu quả nhiên thông minh, gọi ngươi đến đây quả thực có chuyện.” Đặt xuống chén trà, ánh mắt Việt Hoàng trở nên nghiêm túc “Ta biết ta phạm phải quy tắc của Mễ Tư học viện, đem người khác vào học viện để ở, nếu muốn ta rời đi, ta cũng là sẵn lòng.” “Trần Thiếu học viên không cần lo lắng, việc ngươi mang nữ nhân kia vào bọn ta có thể làm ngơ, bất quá sự việc hiện tại ta muốn nói chính là buổi tối hôm đó, ngươi giúp Hỏa Vũ.” Ánh mắt Việt Hoàng hơi co lại, thở dài lên một tiếng “ Những gì không nên thấy ta cũng đã thấy, nhưng trước đó ta cũng là muốn biết tường tận một chút, kí ức của Hỏa Vũ còn quá mơ hồ.” Lúc này Hiệu Trưởng nghe thế liền nhàn nhạt đứng dậy, tay chắp sau lưng lặng lẽ bước qua một bên thưởng thức. “Trần Thiếu có lẽ cũng biết bọn ta đã phát hiện ra thân phận của ngươi là giả.” “Điều này ta biết.” Hỏa Liên học tỷ đã phát giác, hiển nhiên không có lý do gì không nói cho Hiệu Trưởng hai người. “Vậy không biết Trần Thiếu có dám tin tưởng bọn ta nói ra những bí mật của mình.” Câu nói tuy dọng điệu bình thường nhưng thức chất ý nghĩa lại vô cùng cao thâm. Mỗi người trên thế giới đều có ít nhiều bí mật riêng, nhưng để tìm được một người để chia sẻ những thứ đó quả thực rất khó. “Hiển nhiên ngươi không thể nào vừa gặp bọn ta liền tin tưởng nói ra những bí mật của riêng mình, mà bọn ta cũng đồng dạng không tin tưởng người ngoài đến mức lộ ra bí mật cá nhân.” “Hôm nay gọi ngươi tới đây cũng chính là muốn nhắc nhở, Trần Thiếu học viên tốt nhất nên quên những gì ngươi thấy hôm đó, chúng ta coi như chưa phát sinh chuyện gì.” “Cứ nói cho hắn.” Vốn Việt Hoàng đã định từ bỏ tìm hiểu về những bí mật kia của họ, bất quá từ đâu một dọng nữ tử vang lên, mà kinh ngạc hơn người lại làm hắn kì quái hết lần này tới lần khác trước tâm tình của nàng, một lần nữa là Hỏa Liên. Từ cửa bước vào, đôi chân trần thon thả quyến rũ với vòng cái leo nhỏ đang thi nhau lắc đều, Hỏa Liên thản nhiên bước tới trước mặt Việt Hoàng, mắt khóa chặt lấy thân ảnh hắn. “Chuyện này…” Hiệu trưởng cùng phó Hiệu Trưởng hai mắt nhìn nhau, sau một lúc ngạc nhiên cuối cùng vẫn là Hiệu Trưởng trầm ngân vuốt râu dài lên tiếng. “Nếu Hỏa Liên Đạo Sư đã nói như vậy…’ Ánh mắt có vẻ già nua nhưng tràn đầy khí tức sống nhìn về phía Việt Hoàng. “Không biết Trần Thiếu có biết thế lực đang mạnh nhất ở Tây Tinh Đấu..’ Theo câu nói, Việt Hoàng gật nhẹ đầu, ánh mắt ngưng trọng. “Hỏa Thiên Hoàng Vương Triều…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]