Từ sau vụ việc lần này, Hứa Triệu An nhận ra một vài việc. Đầu tiên, làm tảng băng rất khó. Không phải ai cũng có thể làm được nên cô quyết định bỏ qua hình tượng này. Thứ hai, khi bị áp bức xúc cảm đánh đạp người khác thì lúc giải thoát con dã thú trong người ra thì sẽ càng dữ dội hơn. Ừm, từ nay không đi đường an toàn nữa, gặp tang thi nào giết tang thi ấy, không cần phải tránh. Thứ ba, nếu có ý định giết chóc nên tìm người giết, đừng giết tang thi. Tang thi chỉ biết tấn công, con người còn thỏa mãn được sự thỏa mãn khi nhìn thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt họ.
Cho nên, khi Tiêu Dực tỉnh dậy, chính là nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của chị Tiểu An. Cậu có nằm mơ không...? Tiểu Dực dụi dụi hai mắt của mình, cậu tưởng cậu còn chưa tỉnh ngủ cơ đấy! Chị Tiểu An... có phải uống lộn thuốc không? Mặc dù chị Tiểu An đã đeo mặt nạ che đi nửa khuôn mặt của mình, thế nhưng miệng rõ ràng là đang mỉm cười! Rồi cậu chợt nhớ ra, hôm qua chị Tiểu An có nói là đi giải quyết nỗi buồn, có thể mấy ngày nay lạn lùng là vì thế. Tiêu Dực cũng không để ý nữa, cậu thu dọn đồ đạc của chính mình rồi lon ton chạy ra phía Hứa Triệu An, hỏi cô có cần giúp gì không.
Vì hiện tại quân đội đã biết đến dị năng nên Hứa Triệu An không kiêng dè mà sử dụng dị năng của mình. Ngay lập tức chiếc xe Việt Dã xuất hiện, khiến cho mọi người xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-lai-cuoc-doi-cho-them-vien-man/111386/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.