Qua đêm hôm đó, vẫn chưa có ai động thủ. Cánh cửa vẫn khóa chặt, Hứa Triệu An vẫn ngồi im, đôi mắt khép hờ. Mọi người đi qua đi lại, nhìn chằm chằm vào baloo của cô. Vì cho đồ ăn, đan dược vào cho nên baloo thiếu chút nữa căng phồng. Hứa Triệu An quyết định, nếu như đến hết hôm nay mà vẫn chưa có ai phá, cô sẽ đích thân dùng búa đập nó ra. Tiêu Dực cậu ta chỉ ngồi bên cạnh cô, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hẳn là đã rất mệt. Dù sao cũng chỉ là trẻ con, mạt thế lại không có chỗ dựa, sẵn tiện cô bảo vệ cậu ta một chút cũng tốt. Vì về sau có khi cậu ta lại rất mạnh, lại trở thành chỗ dựa cho một người đã đến tuổi. Thằng bé cũng không đến nỗi, nếu được chăm sóc cẩn thận chắc chắn sẽ là một đứa trẻ đáng yêu. Tiêu Dực làm cô nhớ đến Lý Khải, kiếp trước cô đã từng coi là em trai mà đối đãi. Hứa Triệu An thấy mặt trời đã lên cao, chắc là đã tới 8h sáng.
Đến trưa, khi mặt trời lên cao hơn nữa, Tiêu Dực mới tỉnh dậy. Hứa Triệu An lôi bánh bích quy từ tron túi ra, đưa cho Tiêu Dực một nửa. Cô vốn đã quen, cảm giác thế này đã là rất tốt. Chứ 10 năm sau, một túi bánh cũng là hàng hiếm, hàng ngày đều uống ống dinh dưỡng hay thuốc thể lực vô vị. Vừa nghĩ đến đó, Hứa Triệu An liên nghĩ nên tích trữ thêm nhiều thức ăn hơn nữa. Mọi người xung quanh nhìn cô và Tiêu Dực bằng ánh mắt tham lam. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-lai-cuoc-doi-cho-them-vien-man/111381/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.