Sắp tối , đoàn người đã đến trước dãy núi ngoài thành , Tây Đằng Lâm ở phía trước cưỡi ngựa có chút nhàm chán, vì thế vén rèm xe lên chui vào xe ngựa, Lãnh Tịch Chiếu đang ghé vào cửa sổ trên xe ló đầu ra bên ngoài xem, nghe được động tĩnh liền xoay người thì thấy Tây Đằng Lâm, nhất thời cười tủm tỉm :“Lâm Lâm.”
Tây Đằng Lâm tựa vào một bên buồn cười nhìn y :“Từ lúc theo đoàn quân xuất phát thì vẫn nằm úp sấp trông ra bên ngoài xem cảnh, không chán sao ?”
Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu:“Bên ngoài phong cảnh nước non hữu tình xem thật thích nha , không khí trên núi cũng tốt, so với một mình buồn chán ngồi ở trong xe ngựa đọc sách thì tốt hơn.”
“Đều chỉ toàn là đá cùng cây, có thể có cái gì để xem đâu.” Tây Đằng Lâm khinh thường :“Chỉ có loại như ngươi là con mọt sách mới có thể thích, xem xong liền ngâm thơ đối cảnh thương cảm xuân thu gì đó.”
“Mới không phải.” Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt thành thật :“Hoa cỏ cây cối đều có sinh mệnh của nó , giống như trồng hoa vậy, chỉ khi ngươi đối với nó tốt nó mới có thể nở hoa cho ngươi xem.”
“Ngô…… Nghe bọn họ nói phụ thân ngươi là Lãnh Úy?” Thấy y còn đang thao thao bất tuyệt , Tây Đằng Lâm đúng lúc thay đổi đề tài mà mình thấy hứng thú hơn , vừa nói vừa tùy tay cầm lên miếng điểm tâm hình con bướm bỏ vào trong miệng :“ Ông ấy lợi hại như vậy , ngươi như thế nào một chút võ công cũng không biết ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-lac-tich-chieu/2234714/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.