Buổi chiều, Lãnh Tịch Chiếu quả nhiên tỉnh lại, thấy ánh mắt y không hề giống như trước kia thâm sâu đáng sợ, tất cả mọi người trong phòng đều nhẹ nhàng thở ra.
“Tịch Chiếu.” Lãnh Úy thân thủ nâng y dậy:“Cảm giác thế nào?”
Lãnh Tịch Chiếu lắc lắc đầu kêu phụ thân, cảm thấy có chút mơ mơ hồ hồ , sau đó hồi tưởng lại chuyện tình hôm đó.
“Tiểu Tịch.” Tây Đằng Lâm nhìn y có điểm ngốc hề hề , trong lòng có chút chột dạ, vì thế thử kêu một câu:“Không có việc gì chứ?”
Lãnh Tịch Chiếu quay đầu, chỉ thấy Tây Đằng Lâm cùng Gia Cát đứng ở một bên nhìn mình.
“Có còn nhớ là ai hạ cổ ngươi không ?” Gia Cát ngồi ở bên cạnh hỏi.
“Là Sở Vô Thiên.” Lãnh Tịch Chiếu thanh âm khàn khàn, Tây Đằng Lâm vội vàng rót trà hoa quế cho y.
“Hắn nói muốn tìm Hoàng Thượng cùng Hạo Dương, còn có ngươi để báo thù, lúc hạ cổ hắn có niệm chú, nói là muốn ta tìm cơ hội để hạ độc các ngươi.” Lãnh Tịch Chiếu nhìn Tây Đằng Lâm:“Ngươi về sau nhớ rõ cẩn thận một chút.”
“Ân.” Tây Đằng Lâm gật gật đầu, ngồi xổm bên giường nhìn y:“Việc này về sau hẵng nói, còn khó chịu không?”
Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu, tiến vào trong lòng Lãnh Úy :“Cha, đau đầu.”
“Cổ độc vừa bị ta bức ra , một hồi sẽ không đau .” Gia Cát có điểm đau lòng nhìn đồ đệ ngốc của mình:“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi pha thuốc cho ngươi .”
“Tiên sinh.” Lãnh Tịch Chiếu gọi Gia Cát:“Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-lac-tich-chieu/2234660/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.