Hai người mới vừa đi đến cửa khuê phòng , Lãnh Tịch Chiếu đã ngửi thấy một cỗ hương thơm thoang thoảng trong không khí , không khỏi âm thầm nhíu mày.
“Làm sao vậy?” Tây Đằng Lâm hỏi y.
“Không có việc gì.” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu.
Trong phòng, đại phu đã kê xong đơn thuốc, đang giao cho hạ nhân đi bóc dược.
“Cho ta xem đơn thuốc!” Lãnh Tịch Chiếu ngăn lại.
“Ngươi là ai? Vì sao phải cho ngươi xem.” Đại phu thổi râu trừng mắt.
“Đưa cho vị công tử này xem đi.” Trương lão gia lên tiếng.
Đại phu không cam lòng đưa đơn thuốc cho Lãnh Tịch Chiếu, Lãnh Tịch Chiếu tiếp nhận bắt đầu xem, lại đi đến bên giường thay Trương tiểu thư bắt mạch, sau đó xoạt xoạt hai cái đem đơn thuốc xé nát:“Lang băm!!!”
“Ngươi nói cái gì!” Đại phu kia làm sao chịu bị người khác sỉ nhục, nhất thời thẹn quá thành giận:“Cha ta là tiền nhiệm thái y trong Thái y viện đó !”
“Cha ngươi tên là gì ?” Lãnh Tịch Chiếu nhìn hắn.
“Đỗ Vũ.” Đại phu kia dương dương tự đắc:“Ngươi cũng không hỏi thăm xem, Đỗ Văn ta là đệ nhất đại phu trong thành này đó.”
“Cha ngươi bất quá chỉ là tên trông coi dược phẩm trong Thái y viện, cũng dám kêu là Thái y.?” Lãnh Tịch Chiếu ghét nhất chính là những người học nghệ không tinh, lang băm khắp nơi hại ngươi, bởi vậy nên giọng điệu cũng không hề lưu nửa phần tình cảm :“Cha ngươi ba năm trước đây đưa lộn dược liệu suýt nữa hại chết người, Hoàng Thượng nhân đức mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-lac-tich-chieu/2234648/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.