Một nơi khác, đoàn người Lãnh Úy ra roi thúc ngựa, cũng rốt cục chạy tới Tương Nguyệt thành.
“Đừng đùa, ngươi đã ôm nó suốt đoạn đường , không chán sao?” Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ sờ sờ đầu Lãnh Tịch Chiếu, ba ngày trước y không biết ở đâu nhặt được một tiểu thanh xà, sau đó vẫn luôn ôm nó ở trong tay, không cho người khác đụng vào.
“Đây là Thanh ngọc xà, cực kì hiếm, bình thường cầu cũng cầu không được .” Lãnh Tịch Chiếu thật cẩn thận đút tiểu thanh xà uống nước:“Nó bây giờ còn nhỏ, chờ lớn lên một chút sẽ sản sinh nọc độc, cực kì trân quý .”
“Trân quý như vậy…… So với ta còn trân quý hơn ?” Tây Đằng Lâm nói lời buồn nôn hề hề chồm qua hôn y.
Tiểu thanh xà hướng Tây Đằng Lâm phun ra cái lưỡi màu tím, nhìn thật hung, sau đó nhanh chóng lấy lòng quay về trong tay Lãnh Tịch Chiếu.
“Đương nhiên so với ngươi quý hơn, nước miếng của ngươi không thể chữa bệnh.” Lãnh Tịch Chiếu hì hì cười.
Tây Đằng Lâm hí mắt, vươn tay muốn bắt lấy Lãnh Tịch Chiếu.
“Phụ thân cứu mạng !!!!” Lãnh Tịch Chiếu bổ nhào ra ngoài xe ngựa nhào vào lòng Lãnh Úy.
Lãnh Úy tiếp được Lãnh Tịch Chiếu thì thực bất đắc dĩ, hai cái tiểu hài tử này lại liếc mắt đưa tình.
“Phụ thân, đợi lát nữa vào trong thành thì đi tìm hiệu thuốc bắc nha, ta muốn mua chút dược cho Tiểu xà.” Lãnh Tịch Chiếu một bên nói một bên vuốt vuốt tiểu thanh xà.
“…… Ngươi nói nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-lac-tich-chieu/2234622/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.