Một nơi khác, Tây Đằng Ly đang ở khách điếm giúp Phương Hủ thay quần áo.
“Đợi lát nữa ta mang ngươi đi ăn, được không?” Trải qua mấy ngày ở chung, Tây Đằng Ly càng ngày càng yêu thích Phương Hủ, tiểu hài tử vừa ngoan vừa đáng yêu, vừa mới tắm rửa xong, hai má trắng trắng hồng hồng, mắt đen sáng long lanh, đáng yêu vô cùng.
“Chúng ta còn bao nhiêu ngày mới đến Thiên Hiệp thành ?” Phương Hủ hỏi Tây Đằng Ly.
“Đại khái là còn nửa tháng, như thế nào, nhớ cha ngươi ?” Tây Đằng Ly trêu chọc.
“Mới không phải.” Phương Hủ nhào qua ôm Tây Đằng Ly:“Tìm được cha ta, ngươi sẽ rời đi sao ?”
“Ừ…… Đại khái là vậy đi.” Tây Đằng Ly có điểm luyến tiếc tiểu hài tử.
“Không muốn.” Phương Hủ chu môi:“Ta đây không cần tìm hắn , ta với ngươi về Tây Xuyên được không?” Từ nhỏ đến lớn cũng chưa có ai yêu thương mình như vậy, gia gia đối mình cũng tốt, nhưng là hắn luôn tất cung tất kính, Tiểu Ngưu cũng tốt, nhưng mà dù sao cũng là bạn cùng lứa tuổi, chỉ có Tây Đằng Ly, trên mặt vĩnh viễn là nụ cười ôn hòa, nhớ rõ thứ mình yêu thích, dung túng mình tùy hứng, làm cho chính mình cuối cùng cũng có cảm giác của một tiểu hài tử mười tuổi, thời điểm độc phát toàn thân đều lạnh đến thấu xương, là y đem chính mình chặt chẽ ôm vào trong ngực an ủi chính mình, thanh âm ôn nhu ấm áp , khiến cho mình an tâm vô cùng.
“Cha ngươi sẽ giúp ngươi chữa thương mà.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-lac-tich-chieu/2234618/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.