Sau khi đánh dấu tạm thời Lam Anh cũng không phải dùng thuốc ức chế nhiều nữa, cảm giác khó chịu do kỳ phát tình đem lại cũng không nhiều nữa nhưng cho dù là vậy thì Du Tử Mặc vẫn không thể yên tâm để cho câu j ở nhà một mình. Lam Anh ngồi trên ghế nhìn cánh cửa phòng Du Tử Mặc khép hờ bên trong còn vọng ra âm thanh gõ máy tính, vì đang có cuộc họp nên Du Tử Mặc mới phải ở trong phòng làm việc còn nếu chỉ là giải quyết công việc bình thường Du Tử Mặc nhất định sẽ ở bên ngoài làm việc. Chờ Du Tử Mặc kết thúc cuộc họp đã là nửa tiếng sau đó, Lam Anh ngồi ở bên ngoài ôm Tiểu Miêu Miêu ở trong lòng xoa xoa cái bụng nhỏ của nó người thì lại ngẩn ngơ thả hồn đi nơi nào. Tiểu Miêu Miêu ở trong lòng Lam Anh được cậu xoa đến là thoải mái cổ họng hơi phát ra âm thanh hừ hừ vô cùng dễ chịu, Du Tử Mặc ra khỏi phòng nhìn một người một mèo nằm trên ghế như vậy liền đi qua.
"Tiểu Anh!" Du Tử Mặc đứng sau ghế nhìn con người đang thả hồn đi chơi nơi nào gõ nhẹ lên trán cậu gọi người trở về. Đột nhiên bị gõ một cái Lam Anh đau đớn kêu một tiếng phát hiện ra là Du Tử Mặc ánh mắt liền tỏ ra không vui khó chịu nhìn anh:"Sao anh gõ em!"
Du Tử Mặc thấy vậy liền ngồi xuống bên ghế thổi thổi trán cậu ánh mắt tản ra ý cười dịu giọng nói:"Xin lỗi, Tiểu Anh, là anh sai rồi!"
"Hừ!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-khai-vu-mac/2717608/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.