Buổi tối Du Tử Quân với Giai Mộc Kỳ trở về đến nhà thì cũng đã muộn nhưng người trong nhà vẫn chưa đi ngủ, Du Tử Quân dừng xe ở trước cửa chính cầm đồ xuống theo sau Giai Mộc Kỳ ôm Du Kỳ Duy đang ngủ, từ nhà ba mẹ cô đến Du gia cũng khá xa nên đứa nhỏ này đi như vậy cũng khá mệt nên nửa đường về cũng đã ngủ say. Vào trong nhà Du Tử Quân nhìn mọi người ngồi đông đủ ở dưới phòng khách ngay cả Du Tử Hi bình thường vào ngày mùng 1 mùng 2 đầu năm đều không ở nhà hôm nay cũng phá lệ ngồi ở trong phòng khách. Thấy không khí trong phòng khách có phần không đúng lắm Giai Mộc Kỳ liền ôm theo Du Kỳ Duy đang ngủ trong lòng lên trên phòng thằng bé.
"Bọn họ còn dám đem mấy cái như môn đăng hậu đối ra nói sao?" Giai Mộc Kỳ vừa từ trên tầng đi xuống nghe Du Tử Quân giọng nói đầy tức giận lớn tiếng nói như vậy cô có chút giật mình đẩy nhanh bước chân đi xuống.
Du Tử Mặc ngồi một bên nghe Du Tử Quân lớn tiếng nói như vậy anh hơi nhíu mày nói :"Anh, hạ giọng xuống còn có người khác đang ngủ!"
"Chồng, làm sao vậy?" Giai Mộc Kỳ đi đến bên cạnh Du Tử Quân nắm lấy tay anh khó hiểu hỏi.
Nhìn Giai Mộc Kỳ Du Tử Quân lại nhớ đến năm đó mình vì bọn họ ép đến suýt chút nữa mất đi Giai Mộc Kỳ sắc mặt càng khó chịu đặt tay lên bàn tay đang nắm lấy tay mình kia nhẹ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-khai-vu-mac/2717596/chuong-41.html