“Chuyện gì?”
Hạ Đình ngừng lại, biểu tình cùng với trước đây không khác nhau mấy, vĩnh viễn là cái dạng này một bộ dáng lạnh lùng, thật không phải cố tình đối với cậu lãnh đạm. Kỷ Xuyên suy nghĩ một chút, trong lòng châm chước câu chữ, quanh co lòng dòng mà nói: “Ngày hôm qua ngủ có ngon không?”
Hạ Đình liếc nhìn cậu một cái, đại khái giám định câu này là vô cùng phí lời, qua loa mà đáp một tiếng, quay người đi.
“…” Kỷ Xuyên sờ sờ mũi, cùng quá khứ giống nhau a.
Bữa sáng đã được chuẩn bị dưới lầu, Hỗn Cầu ngậm một cái xương từ phòng bếp chạy ra, nhìn thấy cậu lại muốn làm nũng cùng cậu, cậu sờ sờ cái cổ của Hỗn Cầu, để nó đi bàn ăn tìm Hạ Đình.
Hỗn Cầu rất nghe lời, ngậm xương cốt chạy tới, nằm nhoài bên chân Hạ Đình cà cà, một mặt bán manh mà rầm rì hai tiếng. Đáng tiếc dù nó có bán manh thế nào, bác sĩ Hạ Đình đều đối với chó cùng người đều bình đẳng, chỉ có lạnh nhạt.
Tâm lý Hỗn Cầu gặp nhau, đầu rủ xuống ngặm xương cốt tha về trong ổ.
Kỷ Xuyên không còn gì để nói, cũng đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, cách Hạ Đình một cái ghế, cậu không nhịn nổi, đè thấp tiếng nói: “Tối hôm qua khi nào thì cậu trở về, ba tôi tìm cậu sao?”
Hạ Đình đang uống sữa bò, bên môi dính một vòng sữa trắng, không hề có một tiếng động gật gật đầu.
Kỷ Xuyên nhất thời khẩn trương lên: “Hắn tìm cậu nói cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hu/2112696/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.