Bị gió đêm thổi tới, Kỷ Xuyên đã tỉnh rượu hơn phân nửa. Cậu chưa từng thấy bộ dáng Hạ Hoài Chương nổi giận như vậy, giãy giụa của cậu bị hắn chặt chẽ trói lại, nguồn sức mạnh kia mạnh mẽ tựa như một cái kìm sắt, ghìm chặt đến da dẻ đỏ chót, cánh tay cậu quả thực bị túm đến sắp trật khớp rồi. “Ba ba!” cậu bị đẩy ngã vào trong xe, kinh hoảng kêu lên một tiếng. Hạ Hoài Chương hoàn toàn không để ý tới cậu, lửa giận tràn đầy đang đè nén trong mắt sắp phun trào như tòa núi lửa, cậu chỉ liếc mắt nhìn liền cảm thấy chính mình cũng sắp bị đốt cháy, tâm lý không thể ức chế được mà bắt đầu cảm thấy run sợ. Một phút, hai phút, ba phút… Chiếc xe BMW màu đen thui lao nhanh trong màn đêm, Kỷ Xuyên một bộ ngây ngốc dựa trên chỗ ngồi, máy móc đếm thời gian. Không biết đếm tới bao nhiêu, xe bỗng nhiên ngừng lại. Động cơ của ô tô tắt máy, Hạ Hoài Chương xuống xe trước tiên, vòng tới bên này mở cửa xe, nắm lấy eo ôm cậu đem xuống. Kỷ Xuyên muốn nói không cần, cậu có thể tự mình đi, nhưng lúc lòng bàn chân rơi xuống đất có chút nhũn ra, cảm giác choáng váng sau khi say rượu vô cùng khó chịu, có thể Hạ Hoài Chương không muốn cậu có thời gian khôi phục, lần thứ hai không cho cậu lộn xộn, bước đi cực nhanh, bước chân lại rộng, lên hai tầng lầu cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Kỷ Xuyên không để ý tới chuyện khác, hai mắt mông lung, đi cầu tháng mấy lầm xém vấp ngã, bị Hạ Hoài Chương kéo lên lầu hai, vừa vào phòng ngủ liền bị hắn trở tay đặt trên ván cửa… Đây là phòng ngủ của Hạ Hoài Chương, đèn không mở, chỉ có ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu sáng một mảnh nội thất trong phòng. Bên trong một mảnh tối tăm, Kỷ Xuyên hốt hoảng kêu lên một tiếng “Ba ba”, sau lưng cậu bị gắt gao đè chặt trên cửa, hoa văn chạm trổ trên ván cửa cộm đến đau đớn, Hạ Hoài Chương không để ý tới cậu, cậu không khống chế được cuống họng phát run của chính mình, liền nhẹ giọng mà run rẩy xin tha: “Ba ba, con sai rồi”. “…Sai chỗ nào?” tiếng nói Hạ Hoài Chương dường như bị gỉ sét, sàn sạt mà phát ra tiến vào bên trong lỗ tai. “Con, con không nên uống rượu” Kỷ Xuyên cúi đầu mà xin lỗi, căn bản không dám nhìn đôi mắt ba cậu. Tay chân của cậu như nhũn ra, Hạ Hoài Chương ôm cậu cực kì chặt chẽ, giống như hận không thể đem cậu vò nát ra rồi đem tiến vào trong lồng ngực hắn, từng miếng từng miếng mà nuốt vào. Cậu hoảng loạn vô cùng, nhỏ giọng nói, “Cũng không nên không nghe điện thoại của ba…Xin lỗi, con không biết”. “Còn gì nữa không?”. Kỷ Xuyên cúi đầu thấp hơn: “Dạ, còn có… Con không nên cùng Hạ Đình cùng nhau”. Cánh tay trên vòng eo cậu căng thẳng siết chặt, cơ hồ muốn đem eo cậu cắt đứt. Trong mắt Hạ Hoài Chương xẹt qua một tia khiếp sợ, rất nhanh chuyển hóa thành phẫn nộ: “Con và nó ‘cùng nhau’? Chuyện khi nào? Đã bao lâu?”. “…” Nên trả lời làm sao, thẳng thắn sẽ được khoan dung sao? Kỷ Xuyên lắc lắc đầu: “Không, không phải…Xin lỗi ba ba, chúng con chỉ là đùa giỡn, không có làm gì quá phận”. “Chuyện quá đáng? Cái gì quá phận, hả?” Hạ Hoài Chương cưỡng chế lửa giận, biểu tình vô cùng thô bạo, tàn ác, như một con sư tử bị xâm phạm lãnh thổ, giận không nhịn nổi: “Hôn môi có tính là quá phận hay không, tại sao để cho nó hôn, hả?” “…” Kỷ Xuyên cạn lời, không biết phải trả lời làm sao. Trong mắt Hạ Hoài Chương tối tăm, mây đen cuồn cuộn, nhìn chằm chằm cậu, bỗng nhiên giơ tay lên, dùng sức đè xuống đôi môi cậu. “Ba ba”. Cậu kinh ngạc, vội vã trốn về phía sau, vì phía sau là ván cửa nên cậu không còn chỗ để trốn. Ngón tay Hạ Hoài Chương ấn chặt ở trên môi cậu, không ngừng vuốt ve, tựa hồ muốn lau đi cái gì, càng lau càng dừng sức, làm cậu bị đau, đôi môi cậu bắt đầu đỏ, dần dần sưng lên. Còn chưa kết thúc, cái tay kia càng lau chùi càng ngày càng tàn nhẫn, đôi môi bị lau khô đến trầy da, nhưng thật giống như Hạ Hoài chương làm sao cũng không hả giận được, bên trong lửa giận ngập trời xen lẫn một tia bó tay thương tâm hết cách… Thương tâm? Kỷ Xuyên ngẩn ra, không kịp tỉ mĩ suy nghĩ, ánh sáng trước mắt bỗng nhiên thu hẹp, một luồng khí tức nóng bỏng áp sát… Cậu bị hôn lên. “Ba ba…” Kỷ Xuyên hàm hồ kêu lên một tiếng, thời điểm phát ra biến thành một tiếng hô kinh sợ. Tay Hạ Hoài Chương chặt chẽ đặt trên sau ót cậu, hôn cực kỳ thô bạo. Cậu bị ép buộc mở ra khớp hàm, lãnh thổ mỗi một tấc trong cổ họng đều bị quét qua một lần như cuồng phong bão tố, đầu lưỡi bị liếm mút đến không còn tri giác, giống như không còn thuộc về chính mình mà trở thành của đối phương. Cậu dần dần thở không nổi, khoái cảm quả quyết triền miên, kịch kiệt chảy ra giữa môi răng, giống như dòng điện truyền khắp toàn thân, cậu duỗi tay ra nắm lấy ca ra vát Hạ Hoài Chương, trên mặt trở nên thất thần, chân đã run đến cơ hồ không đứng được. “Đủ, được rồi ba ba…Ha a…Không muốn…” Đầu lưỡi sắp bị nuốt mất, Kỷ Xuyên vừa khát vọng vừa sợ hãi, đôi mắt long lanh ánh nước bất lực mà nhìn Hạ Hoài Chương, muốn được an ủi, muốn được ôn nhu ôm ấp. Hạ Hoài Chương cũng không có đối với cậu ôn nhu cùng sủng ái giống như trước đây, chỉ lo trừng phạt cậu, càng dùng sức mà đi bắt nạt cậu. Kỷ Xuyên đỏ viền mắt, chất cồn đem cảm xúc nhỏ bé khuếch tán đến lo lớn nhất, môi của cậu vừa sưng vừa đau, ngực cũng khó chịu, đầu váng mắt hoa, ngay cả dưỡng khí Hạ Hoài Chương cũng không muốn cho cậu. Lòng cậu oan ức, dùng hết khí lực toàn thân tránh thoát, nhưng cái hôn này có thể so với thuốc tê, sức mạnh tay cùng chân cậu cộng lại không đủ để giẫm chết một con kiến. “Ba ba…không muốn…nha…”. Âm thanh Kỷ Xuyên chứa tiếng khóc nức nở. Hạ Hoài Chương rốt cuộc hôn đủ rồi, cũng chịu buông cậu ra, cậu còn chưa kịp lấy hơi, trước mắt một trận trời đất quay cuồng, cậu bị ôm ngang lên. Một giây sau, Hạ Hoài Chương đem cậu ném tới trên giường, hắn nghiêng người ngăn chặn cậu, trong bóng tối trầm giọng nói: “Hiện tại biết mình sai chỗ nào chưa?” Kỷ Xuyên gật đầu, lại lắc đầu. Hạ Hoài Chương nói: “Sau này tôi không muốn nhịn nữa, em hiểu ý của tôi, Kỷ Xuyên?” “…” “Không hiểu? Không liên quan, tôi nói với em… Tôi không cho phép em đi nói chuyện hẹn hò cùng người khác, không được cùng người khác làm nũng, không cho cùng người khác ôm ấp, hôn môi càng không được, chỉ có thể cùng ba ba cùng nhau, bé ngoan phải ở bên người ba ba, hiện tại đã hiểu chưa, bảo bối?”. Hiểu không? Kỷ Xuyên tâm lý mờ mịt, hỗn loạn, khủng hoảng, còn có điểm chua xót run rẩy, đau, toàn bộ hỗn loạn cùng nhau, không rõ đến cùng là tư vị gì. Cậu do dự một chút, đôi tay ôm lấy cái cổ Hạ Hoài Chương, cẩn thận hỏi: “Ba ba, đây là ý gì, ba yêu con sao? Chính là loại kia…muốn cùng con lên giường?” “Đúng” Hạ Hoài Chương nở nụ cười nhẹ, cúi đầu hôn lên mắt lên lông mi của cậu, hỏi ngược lại, “Em sao? Em có muốn hay không cùng ba ba lên giường, hả?” “…”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]