Trong phòng Kỷ Xuyên có một gian buồng tắm lớn, sàn nhà buồng tắm trang trí bày gạch sứ màu thủy lam, trên vách tường treo một cái gương lớn chiếm nửa mặt tường, đối diện bồn tắm cùng vòi hoa sen, cậu chân trần đứng ở dưới vòi hoa sen, từ trong gương nhìn thấy chính mình có điểm bất an.
Có thể biểu tình Hạ Hoài Chương quá mức bình thường, phảng phất đây chỉ là một sự kiện thường tình, không có gì quan trọng, tay con trai bị thương, ba ba hỗ trợ tắm rửa một chút, có vấn đề gì không?...Không thành vấn đề, xác thực rất bình thường.
Cho nên nói, ba cậu quả nhiên không nhớ rõ đúng không?
Kỷ Xuyên không biết có nên vui mừng hay không, giống như không có gì khác nhau, không quản Hạ Hoài Chương có nhớ hay không, thời điểm như thế này cậu không có cách nào để thản nhiên cho được.
“Chính mình cởi?”, đang thất thần, một thanh âm đột nhiên vang lên bên tai, Kỷ Xuyên cả kinh, không biết Hạ Hoài Chương lúc nào thì đứng ở phía sau cậu.
Khoảng cách rất gần, trong lúc hoảng hốt cậu không phản ứng lại không nghe được hắn nói gì, theo bản năng, vừa quay đầu lại, cằm liền đụng trên bả vai của Hạ Hoài Chương.
“Ba ba…” Kỷ Xuyên nghĩ đến phản ứng quá mức đột ngột, cậu lặng lẽ dịch chuyển về phía trước một khoảng cách. Hạ Hoài Chương thân thủ tiến tới, hai cánh tay choàng qua nách, vòng qua trên eo cậu, từ phía sau lưng ôm lấy cậu.
“…” không phải ôm, chỉ là giúp cậu mở dây thắt lưng mà thôi.
Kỷ Xuyên nỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hu/18844/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.