Chương trước
Chương sau
Mặc dù lần trước Tạ Nghiễn Thanh không đồng ý, nhưng cậu cũng không từ chối Dương Từ ngay lập tức, theo Dương Từ nghĩ thì cậu đã đồng ý, vì vậy anh không cảm thấy lời mình nói có vấn đề gì cả.

Tạ Nghiễn Thanh quả thật là ngầm đồng ý, xét đến việc Trần Túc Thần mấy ngày nay không gây rắc rối gì, cậu biết rằng Dương Từ nhất định đã giúp họ, nếu không với tính cách của Trần Túc Thần thì sẽ không thành thật như vậy.

Dương Từ cũng nhớ tới chuyện của Trần Túc Thần, một tay chống cằm nói: "Chuyện của Trần Túc Thần, các ngươi đừng lo lắng, anh hai ta đã cho người theo dõi hắn rồi, trong khoảng thời gian này hắn không dám quấy rầy đâu. Cho dù hắn thật sự dám liều lĩnh hành động, anh hai của ta cũng sẽ không để cho hắn đạt được."

Sau khi tận tai nghe thấy lời đảm bảo của Dương Từ, cả Tạ Nghiễn Thanh và ông Tạ đều thở phào nhẹ nhõm. Trần Túc Thần là một tiểu nhân điển hình, một tiểu nhân như vậy không chỉ khó đề phòng mà còn rắc rối.

Tạ Nghiễn Thanh và ông Tạ có tính cách ngay thẳng, nếu thực sự phải động thủ họ chắc chắn không phải là đối thủ của hắn. Cách tốt nhất để đối phó với một tiểu nhân trốn trong bóng tối như vậy là giao nó cho đại chúng.

Sau khi Dương Từ giúp Trần Túc Thần lan truyền "danh tiếng tốt", các gia đình có con gái trong đại đội đều sẽ cảnh giác với hắn ta, một số người già không có việc gì làm cũng sẽ xem hắn ta như một tên trộm mà nhìn chằm chằm.

Đừng nhìn trong thôn của họ ồn ào liên miên không dứt, thỉnh thoảng vì tranh nhau một củ hành, củ tỏi mà có thể đánh nhau. Nhưng một khi ở cùng phe đối phó với người ngoài, sẽ có một loại ăn ý ngầm và gắn kết không thể diễn tả bằng lời.

Dưới sự theo dõi của nhiều người như vậy, Trần Túc Thần làm gì cũng không tiện. Hơn nữa, kể từ khi Dương Từ đưa ra báo cáo, Dương Mãn Thương đã giao cho Trần Túc Thần những nhiệm vụ nặng nề trong những ngày này để ngăn chặn Trần Túc Thần gây rắc rối. Cho dù Trần Túc Thần có lòng dạ đến đâu, sau một ngày làm việc vất vả, hắn ta cũng không có khí lực để ra ngoài gây rắc rối.

Khi Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh đang thương lượng, vài ngày sau đến học một buổi. Cùng lúc đó, ở một bên khác, Dương Gia Hữu ở bên ngoài Tri Thanh Điểm hồi lâu, sau đó ngồi xổm xuống chỗ Vu Hân Tuyết đi ra để phơi quần áo.

Dương Gia Hữu không quen thuộc với hầu hết những thanh niên trí thức, vì vậy anh ấy đã đến Tri Thanh Điểm cả nữa ngày trời cũng không biết tìm ai gọi Vu Hân Tuyết ra ngoài, vì vậy anh ấy chỉ ngu ngơ ngồi xổm bên ngoài. May mắn thay, anh ấy đã không ngồi xổm lâu như vậy mà không có gì, cuối cùng anh ấy đã tìm thấy người mà mình cần tìm kiếm.

Vu Hân Tuyết ban đầu không nhìn thấy anh ấy, vẫn là Dương Gia Hữu làm một động tĩnh nhỏ, cô ấy mới đi ra ngoài với vẻ mặt khó hiểu, sau đó cô ấy mới nhìn rõ bên ngoài có người đang ngồi xổm.



Thành thật mà nói ở một nơi tối tăm như vậy, khi một cô gái đột nhiên nhìn thấy ai đó đang ngồi xổm bên ngoài, phản ứng đầu tiên của cô ấy chắc chắn là cảm thấy sợ hãi mới đúng. Nhưng Dương Gia Hữu đứng lên dáng người rất cao lớn, Vu Hân Tuyết đã quá quen thuộc với bóng dáng của anh ấy, ngược lại không có bởi vì đối phương ngồi xổm ở bên ngoài mà sợ, ngược lại vừa nhìn thấy đối phương liền biết anh ấy đang tìm mình.

Tính cách của Dương Gia Hữu tương đối buồn tẻ và thật thà, trước đó nếu không phải cô ấy lấy hết can đảm để chủ động tiếp cận anh ấy, với tính cách của mình anh ấy căn bản sẽ không bao giờ tiếp xúc với những thanh niên trí thức. Vì vậy, vào thời điểm muộn như này, người duy nhất có thể khiến anh đến tìm là Vu Hân Tuyết, người có một vài tiếp xúc với anh ấy.

Vu Hân Tuyết nhanh chóng nhìn vào chỗ thanh niên trí thức, khi thấy không ai chú ý, cô lo lắng chạy ra ngoài. Đây là lần đầu tiên Vu Hân Tuyết bạo dạn như vậy, nửa đêm bí mật gặp gỡ một chàng trai trẻ, cô đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên vừa hồi hộp vừa không nói nên lời.

Không đợi Vu Hân Tuyết hỏi anh ấy đến đây làm gì, Dương Gia Hữu liền hỏi chuyện gì đã xảy ra vào ban ngày. Mặt của Vu Hân Tuyết đỏ bừng đến chảy máu khi nghe điều này, cô ấy tưởng rằng mình cùng Trần Túc Thần lôi lôi kéo kéo, sau khi bị anh ba Dương nhìn thấy anh ba Dương đã ghen rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt u ám của người đàn ông trong bóng tối, hỏi cô như thể cô là đối tượng của anh ấy vậy, khiến cho Vu Hân Tuyết người đã phải lòng anh ba Dương, suýt nữa khiến trái tim thiếu nữ đập loạn nhịp.

"Cô cùng hắn có quan hệ gì? Hắn vì sao lại quấy rầy cô? Có phải là hắn bắt nạt cô rồi không?"

Dương Gia Hữu cũng có ấn tượng tốt với Vu Hân Tuyết, nếu không anh ấy đã không chạy từ xa đến để quan tâm đến cô ấy. Anh ấy cau mày tỏ vẻ nghiêm túc, không ngờ Vu Hân Tuyết nhìn có vẻ điềm đạm nho nhã, với vẻ mặt vô cùng e thẹn và rụt rè, nhưng thực chất cô là một cô gái dám yêu dám hận.

Vu Hân Tuyết đặt tay lên trái tim, cố ý mơ hồ nói: "Anh hỏi cái này làm gì? Ta cùng hắn có quan hệ gì hình như cũng không liên quan đến anh đi?"

Dương Gia Hữu vừa nghe qua những gì Lưu Tiêm Mai nói, anh ấy đã nhận định rằng nhân phẩm của Trần Túc Thần có vấn đề, lúc này anh ấy trở nên lo lắng khi nghe những lời này của Vu Hân Tuyết. Anh ấy không nhịn được vươn tay kéo lấy đối phương, dọa sợ tới mức Vu Hân Tuyết không khỏi khẽ kêu lên một tiếng, nhưng cô lại đỏ mặt nhất thời không giãy giụa, hoàn toàn khác với ban ngày khi bị Trần Túc Thần quấy rầy.

Trần Túc Thần đúng là đang theo đuổi cô ấy, đây là chuyện đã lâu lắm rồi, trước đó cô ấy xém chút nữa là rung động rồi. Nhưng dù sao thì đó cũng là trước đây, sau này cô ấy vô tình được Dương Gia Hữu giúp đỡ một lần, cô ấy mới nhận ra mình càng thích một người đàn ông cao lớn cường tráng như vậy.

Cô ấy thích dáng người cao to kiên cường của Dương Gia Hữu, cũng thích đôi bàn tay to nóng bỏng của Dương Gia Hữu, anh ấy sẽ cho cô ấy đủ cảm giác an toàn và thỏa mãn trái tim cô gái nhỏ của cô ấy.

Trần Túc Thần không thể làm điều đó, hắn ta lớn lên trông bảnh bao và sạch sẽ, nhưng trong công việc hắn ta còn không giỏi bằng phụ nữ. Hơn nữa hắn ta thích đi chơi với phụ nữ, dường như có thể trò chuyện với nhiều phụ nữ. Thậm chí vào một buổi sáng, cô ấy vô tình nhìn thấy Trần Túc Thần đang nhìn trộm nam thanh niên trí thức.

Người đàn ông như vậy quá kỳ quái, hắn ta đối xử tốt với cô và những nữ thanh niên trí thức khác, thật ra nếu cẩn thận cảm nhận thì có thể phát hiện hắn ta không thật lòng. Trần Túc Thần ở chung với họ, không giống như mối quan hệ giữa nam nữ thanh niên ở chung, mà giống như... mối quan hệ giữa một nhóm chị em.

Không thể không nói, giác quan thứ sáu của nữ nhân xác thực chính xác, cảm giác của Vu Hân Tuyết cũng rất đúng. Trần Túc Thần không thích phụ nữ chút nào, hắn ta coi phụ nữ là đối thủ cạnh tranh, sẽ bất giác mà lộ ra một chút thù địch. Bởi vì hắn ta không thể giống như nữ nhân, nghênh ngang thích nam nhân nhìn nam nhân, kỳ thật trong xương hắn ta càng là hận nữ nhân.

"Nhân phẩm của hắn ta có vấn đề. Em trai ta đã thấy hắn ta chọc ghẹo những cô gái khác, cô đừng để bị vẻ ngoài của hắn ta đánh lừa."

Dương Gia Hữu không phải là người nói nhiều, càng nói bản thân liền trở nên lo lắng, hận không thể chạy đến bắt Trần Túc Thần lại, rồi mặt đối mặt chứng minh điều đó với Vu Hân Tuyết.

Vu Hân Tuyết lo lắng thực sự sẽ khiến người ta sốt ruột hỏng mất, cũng không thể tiếp tục trêu chọc Dương Gia Hữu. "Anh yên tâm đi, ta cùng hắn không có quan hệ gì, theo đuổi ta là mong muốn đơn phương của hắn, hôm nay cãi vã sở dĩ là bởi vì ta cự tuyệt hắn, hắn cũng không cam lòng mà lôi lôi kéo kéo ta."



Dương Gia Hữu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Vu Hân Tuyết không thích Trần Túc Thần là được, sau đó phát hiện mình còn đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người ta, vội vàng buông ra như điện giật.

"Cô... sau này cô tránh xa hắn ta ra, cũng đừng ở một mình với hắn ta. Rất nhiều đàn ông sau khi bị từ chối sẽ trở nên cực đoan. Lỡ như... lỡ như đắc tội với hắn ta thì không tốt. Còn có... còn có cô có chuyện gì cũng có thể đến tìm ta."

Nói xong, Dương Gia Hữu quay người muốn rời đi, nhưng bị Vu Hân Tuyết ngăn lại. "Này, anh cứ như vậy rời đi sao?"

Dương Gia Hữu nghe những lời đó không hiểu ra sao, hiển nhiên anh ấy không hiểu ý của cô. Thấy vậy, Vu Hân Tuyết vừa tức vừa buồn cười, nhưng cô cũng biết người này không đủ thông minh, vì vậy cô chỉ có thể mặt dày chạy tới ôm đối phương một cái, sau đó vui vẻ chạy về Tri Thanh Điểm.

Nam nữ thời đại này đều rất dè dặt, cho nên Vu Hân Tuyết chủ động ôm người ta như vậy, gần như tương đương với nguyện ý yêu đương cùng người ta. Ngay khi cô ấy đang vui vẻ đi về phía phòng, đột nhiên nhìn thấy Trần Túc Thần đang đứng trước cửa phòng cô ấy, Vu Hân Tuyết không hiểu sao giật mình.

Cô khô khốc nhìn Trần Túc Thần nói: "Thanh niên Trần, ngươi đang làm gì vậy, dọa tôi giật cả mình."

Trần Túc Thần nghe vậy nhẹ nhàng nở nụ cười: "Không có việc gì, vốn định cùng ngươi đọc sách, không nghĩ tới... Ngươi không có ở trong phòng."

Vu Hân Tuyết theo bản năng nhìn về phía bên ngoài Tri Thanh Điểm, nhưng theo bản năng liều mạng kìm lại, "Ta vừa mới đi phơi quần áo, đọc sách vẫn là để ban ngày đi, buổi tối không tiện."

Vu Hân Tuyết nói rồi cũng không quan tâm đến Trần Túc Thần, cô ấy bước vào phòng và đóng cửa lại một cách không khách khí. Cô ấy cảm thấy vừa rồi ánh mắt của Trần Túc Thần rất kỳ quái, sau này nhìn thấy hắn ta tốt nhất cô nên cẩn thận một chút. Nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, Vu Hân Tuyết lập tức quên mất chuyện khó chịu này, vui vẻ đi lại vòng vòng trong phòng.

...

So với tình yêu của anh ba, nó dường như được tăng tốc, lúc này Dương Từ vẫn đang một bên bị muỗi chích một bên đọc sách. Cơ thể của nguyên chủ cũng giống như Dương Từ trước đây, có thể chất thu hút muỗi.

Trước đây khi Dương Từ đang học đại học, miễn là Dương Từ ở trong ký túc xá vào mùa hè, muỗi trong ký túc xá sẽ chỉ bay vòng quanh anh. Vì lý do này, những người bạn cùng phòng trong ký túc xá rất biết ơn Dương Từ, vào mỗi mùa hè, họ sẽ giúp Dương Từ lấy nước phơi chăn bông như một lời cảm ơn.

Không ngờ sau khi xuyên không, nguyên chủ và anh lại có thể chất giống nhau. Kể từ khi anh đến chuồng bò, muỗi ngừng cắn Tạ Nghiễn Thanh và ông Tạ.

Trong chuồng bò không có đèn dầu hay nến nên chỉ có thể ngồi bên ngọn lửa nướng khoai lang nhìn một lúc. Dương Từ sợ đọc lâu dưới ánh sáng như vậy sẽ hại mắt nên đành phải đọc một lúc rồi đặt xuống. Anh dự định lần sau đến đây sẽ mang theo ít nến, để họ khỏi bị cận thị khi đọc sách như thế này.

Mặc dù ở trường trung học cơ sở chỉ có lớp 7 và lớp 8 nhưng số lượng sách giáo khoa nhiều hơn nhiều so với trường tiểu học. Tuy nhiên, trong kỳ thi trung học cơ sở lên trung học phổ thông, có hai chế độ thi đóng và thi mở.

Cách thi mỗi vùng mỗi khác, cách thi mỗi thời đại cũng khác nhau. Trong kỳ thi trung học cơ sở ở công xã Dương Từ, ngoại trừ môn ngữ văn và toán là dạng thi đóng, hầu hết các môn thi khác đều là dạng thi mở. Tuy nhiên, nghe nói rằng lượng câu hỏi tương đối lớn và thời gian làm bài có hạn, đôi khi làm bài thi mở cũng không dễ dàng.

Bất kể Dương Từ là thi mở hay thi đóng, anh đều có ý định coi nó như một kỳ thi đóng để mà trả lời. Vì có nhiều kiến ​​thức tưởng như cơ bản ở cấp hai nhưng sau khi lên cấp ba vẫn có nhiều kiến ​​thức sẽ được dùng đến. Thay vì đợi đến khi học cấp ba mới ghi nhớ từng chút một, tốt hơn hết là nên ghi nhớ mọi thứ từ bây giờ.



Tạ Nghiễn Thanh cũng cho rằng nên ghi nhớ tất cả, đặc biệt là tư tưởng chính trị và lịch sử. Là hậu duệ của Hoa Hạ (Trung Quốc),lịch sử cơ bản nhất tuyệt đối không được quên.

Mặc dù thời đại này rất khó khăn, nhưng con người trong thời đại này yêu nước hơn. Không giống như thời kỳ hòa bình mà Dương Từ đã sống, nhiều đứa trẻ sống sung túc đến mức một số trong chúng thậm chí đến những kiến thức cơ bản về lịch sử còn không biết.

Một số thanh niên tự cho mình là sành điệu đến cả các danh nhân cổ đại ở nước mình còn không biết, mà lại nhớ được một số nhân vật anime của nước ngoài, thậm chí có thể nhẩm thuộc lòng từng câu thoại của nhân vật anime.

Vào thời đại của Dương Từ, nam nữ chính trong phim truyền hình cho dù có mối thù diệt chủng cũng có thể yêu đương bất chấp, những người xem phim truyền hình không cho rằng có vấn đề gì. Nếu thật sự trở về mấy đời trước, thái bình thịnh thế mà tổ tiên dùng biển máu núi thịt đổi lấy, có lẽ không mấy người thực sự nhớ tới.

...

Sáng hôm sau thức dậy sớm, Dương Từ không đi làm như thường lệ mà mang vài cái bánh hấp* đường đỏ đến chuồng bò. Tối hôm qua anh nói sẽ không ăn khoai lang nướng, nhưng cuối cùng lại ăn hai củ khoai lang nhỏ.

(*馍馍: là món ăn truyền thống của miền Bắc TQ, hay còn gọi là màn thầu bánh không nhân)

Cuộc sống của hai ông cháu người ta đã khổ như vậy, ngày hai bữa cũng chỉ có thể ăn no ba phần. Anh đi qua nhờ Tạ Nghiễn Thanh làm gia sư cho mình, còn ăn đồ của người khác thì quá đáng rồi.

Vì vậy, sáng nay khi anh thức dậy, nhìn thấy Lưu Tiêm Mai đang hấp một nồi bánh hấp đường đỏ, anh đã nhận nhiệm vụ khó khăn là giao bánh cho anh hai của mình và trộm đem hai cái bánh của mình đi.

Khi Dương Từ lẻn đến, Tạ Nghiễn Thanh đang cởi trần tắm bên ngoài chuồng bò, nơi cậu và ông nội ở vừa nhỏ vừa tối, nên cậu chỉ có thể tắm rửa bên ngoài trước khi trời sáng.

Không ngờ Dương Từ lại đến đây sớm như vậy, Tạ Nghiễn Thanh sợ vết sẹo trên người sẽ làm anh sợ, vội vàng thu quần áo mặc vào người. Cậu định hỏi giờ Dương Từ đến để làm gì vậy, nhưng Dương Từ đã đặt hai cái bánh xuống và hoảng sợ bỏ chạy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.