Dương Mộng Liên thấy họ thật đáng thương nên đã nói với Dương Từ một câu "cái gì", thấy Dương Từ không có vẻ tức giận nên kéo hai người ra ngoài nói chuyện.
Cô có một vài sợi dây buộc tóc trong tay, trong đó có hai dây cùng màu. Thấy hai cô gái kia khá có duyên với cô, nên cô liền kéo bọn họ ra ngoài bán riêng cho họ.
Việc buôn bán của họ không được coi là buôn bán chân chính, ngay cả khi họ bị người ta nhìn thấy cũng sẽ không bị nói gì. Hơn nữa môi trường bây giờ thoải mái hơn rất nhiều, ở rất nhiều nơi các doanh nghiệp nhỏ cũng đã bắt đầu hoạt động nên họ không cần phải quá thận trọng so với những năm trước đây.
Chính vì môi trường ngày càng tốt hơn nên vợ chồng Dương Lăng Húc muốn nắm bắt cơ hội kiếm tiền, trước đó mới nóng lòng muốn phân gia như vậy. Ngoài việc lo lắng sau khi kiếm được tiền Dương gia lại chiếm lợi như trước, còn có việc bọn họ làm ăn lớn sợ Dương gia không đồng ý lại gây phiền phức cho họ.
Ví dụ như Dương Quốc Hữu đại đội trưởng của đội dân quân, Dương Quốc Hữu cái gì cũng tốt chỉ là quá ngay thẳng, nếu anh ta biết những gì Dương Lăng Húc làm, anh ta chắc chắn sẽ ngăn chặn Dương Lăng Húc và thậm chí có thể báo cáo hắn.
Vì công việc kinh doanh của vợ chồng Dương Lăng Húc quá lớn nên họ đã tăng giá gấp ba, bốn lần mà không cần phiếu đổi, thậm chí có lúc còn tăng giá gấp năm, sáu lần. Hơn nữa cách kinh doanh của họ hơi cực đoan, tương tự như độc quyền thị trường do chủ nghĩa tư bản thực hiện, đối với Dương Quốc Hữu thì đã là đụng đến điểm giới hạn rồi.
Nam nữ chính trong tiểu thuyết rất giàu có, chính là do lúc đầu làm buôn bán trong chợ đen, bọn họ đã dùng cách như này để trắng trợn kiếm tiền, đồng thời cũng dùng thủ đoạn của hậu thế để đàn áp người cùng ngành, sau đó họ đã nhanh chóng mua được một ngôi nhà trong huyện thành.
...
Dương Mộng Liên đã bán hai dây buộc tóc và cầm tiền vui vẻ trở về. Bởi vì cô đang bán thứ mà Dương Từ đã cho cô, khi cô quay lại không quên chia một nửa số tiền đó cho Dương Từ. Dương Từ hiện tại hoàn toàn không cần tiêu tiền, hơn nữa trong tay anh còn có một vài tờ nhân dân tệ, cho nên anh căn bản sẽ không nhận tiền từ Dương Mộng Liên.
Thấy vậy Dương Mộng Liên không có đẩy qua đẩy lại, trong lòng nghĩ rằng cùng lắm thì cứ giữ ở chỗ cô cũng được, dù sao sau này cô sẽ cùng em trai đến trường, khi em trai thiếu gì đó là một người chị gái cô sẽ biết anh cần những gì.
Dương Đại Hồng đã sớm nhìn thấy em gái và em trai, thấy hai người họ cả nữa ngày trời mới qua đây, không thể không tự hỏi họ đang làm gì? Vì xung quanh có nhiều người ngoài, Dương Mộng Liên không thể nói việc cô bán dây buộc tóc được, chỉ có thể lấy chiếc khăn do Dương Từ đưa đem ra.
"Chị cả, em trai cùng bạn nó mang miếng khăn quàng từ bên ngoài về, cái này là em trai chuẩn bị cho chị."
Dương Đại Hồng liếc em gái một cái, không hỏi chuyện gì vừa xảy ra ở cửa, cầm lấy khăn quàng với một khuôn mặt hạnh phúc. Cô làm ở hợp tác xã cung ứng – tiêu dùng của công xã nên ít nhiều cũng tính là đã nhìn qua bộ mặt thành phố, nhưng khi nhìn thấy chiếc khăn đẹp và sáng chói như vậy, vẫn là nhịn không được có chút ngạc nhiên nhìn em trai.
Tuy rằng nói chiếc khăn là màu đơn giản nhất, nhưng trên thực tế dưới ánh sáng nó có một lớp hoa văn ẩn, không phải là loại hoa văn ẩn màu vàng lòe loẹt kém chất lượng, mà là các đường vân rất nhạt nhìn giống như là rất nhiều lớp. Mặc dù chất liệu sờ vào không được tốt lắm nhưng kiểu dáng và hoa văn vẫn rất ổn.
Dương Từ thấy chị cả thích, vừa yên tâm vừa lục túi và lấy ra một sợi dây buộc tóc màu hồng và tím. "Đây là cho cháu gái."
Dương Đại Hồng nghe vậy liền nói, một đứa nhỏ như nó cần gì dây buộc tóc chứ, nhưng khi được đưa dây buộc tóc cô vẫn nhận. Gần đây mỗi khi Dương Từ đến thì sẽ luôn tặng đồ cho các con cô, người được cho nhiều nhất chính là con gái cô.
Cô gái nhỏ đó ban đầu rất ghét Dương Từ, cảm thấy trước đây Dương Từ thường hay sai khiến bé, coi bé như một người đầy tớ nhỏ. Tuy nhiên, gần đây sau khi ăn đồ do Dương Từ đưa đến, Gia Gia há miệng mắc quai (ăn của người thì miệng mềm) đã thay đổi cách nghĩ và gạch bỏ chú nhỏ ra khỏi cuốn sổ báo thù.
Dù vậy Gia Gia vẫn thích chú hai nhất, sau đó là thích chú ba hay cõng bé trên lưng, hiện tại Dương Từ chỉ có thể xếp thứ ba, tạm thời vượt qua chú cả Dương Lăng Húc.
Hai chị em nói vài câu với Dương Đại Hồng, thấy Dương Đại Hồng lúc này đang bận, họ định rời khỏi đây và đến trạm lương thực. Kết quả là đi được nửa đường lại nhớ tới còn có một chuyện khác, Dương Từ đành phải quay trở lại "Chị cả, chị hai cũng phải đi học cấp ba rồi, sau này em sẽ không ở nhà chị đâu, bọn em sẽ cùng nhau đạp xe đến trường."
Dương Đại Hồng nghe vậy liền sửng sốt một chút, rồi vội vàng nói: "Tại sao vậy chứ, nhà chị có nhiều phòng lắm, em và tiểu Liên có thể vào sống cùng mà. Với cả mùa đông lạnh như vậy, chạy tới chạy lui chẳng phải là chịu khổ sao?"
Lần này không đợi Dương Từ nói, Dương Mộng Liên đứng bên cạnh liền nói: "Vậy làm sao được chứ, hai bọn em là người lớn rồi cũng không phải là trẻ con, hơn nữa đồ ăn thức uống đều là tiền đó, bọn em chạy xe đạp đi đạp về cũng thuận tiện hơn."
Dương Đại Hồng nghe vậy cũng không để tâm, "Không được, không được, hai đứa vẫn còn nhỏ, nếu gặp phải kẻ xấu thì sao đây?"
Dương Đại Hồng lớn hơn họ một con giáp, trong mắt Dương Đại Hồng họ chỉ là những đứa trẻ. Dương Từ biết rằng không thể thuyết phục được chị mình, cho nên anh dứt khoát bỏ lại một câu liền bỏ chạy.
"Đại đội dân quân của anh hai ở gần đây, công xã chúng ta nổi tiếng là an toàn. Chị cả chị không cần lo lắng, bọn em đã cùng cha mẹ nói rõ rồi, chuyện này cứ giải quyết như vậy đi."
Dương Từ không đợi chị cả nói gì, anh liền kéo Dương Mộng Liên chạy ra ngoài. Dương Đại Hồng dở khóc dở cười khi nhìn thấy cảnh này, nhưng vì quá bận rộn nên không có cách nào đuổi theo anh, chỉ có thể tạm thời từ bỏ đợi cho đến khi thời tiết trở lạnh lại nói tiếp.
Cùng lúc đó ở một phía khác, Dương Từ đã chở Dương Mộng Liên đến trạm lương thực bằng xe đạp. Vì tính cách thích khoe khoang của Dương Mộng Liên, ngay khi vừa rời khỏi hợp tác xã cung ứng – tiêu dùng cô liền quàng lên khăn quàng cổ, cả công xã đầy bụi bặm chỉ có màu hồng của cô chói mắt nên chưa đến nơi thì mọi người đã nhìn thấy họ rồi.
Người bác gái trước đây bị Dương Từ cau có mặt mày, khi thấy Dương Từ dẫn theo một cô gái làm lố đến, không khỏi âm dương quái khí nói: "Úi trùi ui, cậu út Dương gia này có bản lĩnh đấy, còn nhỏ như vậy đã có bạn gái rồi, cũng không sợ trường học không nhận hắn sao? "
Những người khác nghe vậy chỉ là cười cười, ở trước mặt Dương Gia Hữu không dám nói cái gì, nhưng ánh mắt cũng nhịn không được mà nhìn sang, tò mò cô gái quàng khăn hồng là ai?
Những người khác nhìn không ra người đang quàng chiếc khăn quàng cổ đó là Dương Mộng Liên, nhưng Dương Gia Hữu người sống cùng phòng với Dương Mộng Liên có thể nhận ra. Khi anh ấy thấy Dương Từ dừng xe ở phía trước, anh ấy đã bước tới phía trước nhấc em gái mình khỏi băng ghế sau.
Dương Mộng Liên tâm tình đặc biệt tốt, cô híp đôi mắt to, vui vẻ để cho Dương Gia Hữu nhìn mình, "Anh ba, anh nhìn xem, anh nhìn xem, em như thế này có đẹp không?"
Mọi người còn đang xem kịch hay đây, vừa nghe thấy giọng nói liền biết hết kịch hay rồi, hóa ra cô gái này là con gái nhỏ của Dương gia, chả trách cô lại ngồi ở ghế sau xe của Dương Từ.
Dương Gia Hữu là một người đàn ông thẳng như thép, trong mắt anh ấy chỉ cần đủ tươi đủ sáng là xinh đẹp, vì vậy anh ấy đã gật đầu ngay lập tức mà không cần suy nghĩ. Sau đó với khả năng ngôn ngữ kém cỏi của mình, anh ấy đã cố gắng nặn ra một câu khen ngợi, "Rất đẹp, dễ thương, giống như một con bướm vậy."
Nghe vậy chân của Dương Từ khẽ giật giật, thiếu chút nữa đã ném chiếc xe ra ngoài. Thật sự không thể tưởng tượng được một người đàn ông như này, cô gái ngốc nghếch nào sẽ nguyện ý làm chị dâu ba của anh đây.
Mà trong khi Dương Từ đang nói xấu trong bụng, Vu Hân Tuyết và Trần Mật Quyên vừa vặn đến công xã liền nhịn không được mà hắt hơi một cái. Họ đến đây để gửi thư, cũng thuận đường đến trạm lương thực để gặp người yêu của Vu Hân Tuyết.
Kể từ sau đêm đó, Vu Hân Tuyết và Dương Gia Hữu đã thành đôi rồi. Tuy nhiên, vì hai người họ đều rất ngây thơ trong sáng nên cho đến hiện tại họ vẫn chưa một lần đi riêng với nhau.
Mỗi lần Vu Hân Tuyết muốn gặp Dương Gia Hữu, cô ấy sẽ mang theo Trần Mật Quyên một bóng đèn lớn. Có lẽ vì đã ngửi thấy mùi chua chát của tình yêu quá nhiều, nên Trần Mật Quyên một người độc thân vậy mà lại có chút muốn yêu đương. Nhưng tình yêu là việc mà có thể gặp không thể cầu. Trước khi gặp được người phù hợp, cho dù cô muốn cưỡng cầu cũng không còn cách nào khác.
Ngay khi hai người đang cười nói vui vẻ sau khi gửi thư xong, chậm rãi đi về phía trạm lương thực, một người xuất hiện bên cạnh họ làm họ giật mình. Người đó tựa hồ là cố ý, đụng phải bọn họ không những không xin lỗi, ngược lại còn lộ ra bộ mặt lưu manh cười nhạo bọn họ.
Trước đây họ đã từng gặp người này một lần, lần đó hắn cũng vô tình cố ý đụng phải. Trần Mật Quyên tính tình nóng nảy, thấy vậy phản ứng đầu tiên của cô ấy là muốn mắng người, nhưng cô ấy đã bị Vu Hân Tuyết bên cạnh kéo tay chạy.
Bởi vì khi Vu Hân Tuyết vừa quay đầu lại, liền phát hiện phía sau bọn họ hình như còn có một nam nhân, hơn nữa trên con đường nhỏ này rất ít người. Thấy vậy Vu Hân Tuyết đã biết rằng họ bị nhắm trúng rồi, trong tình huống này cô ấy phải chạy đến một nơi đông người còn phải vừa chạy vừa kêu cứu mới được.
Ngay khi Dương Gia Hữu bọn họ thanh toán xong thuế nông nghiệp và chuẩn bị rời cổng của trạm lương thực, họ đột nhiên mơ hồ nghe thấy âm thanh của Vu Hân Tuyết. Anh ấy không chắc mình có nghe nhầm hay không, vì để đề phòng anh ấy ném xe đang lái đi, men theo bức tường của trạm lương thực vểnh tai lên nghe ngóng lần nữa.
Khi một lần nữa nghe thấy tiếng hét của Vu Hân Tuyết, anh ấy không nói lời liền nhảy qua bức tường. Sau đó anh ấy nhìn thấy hai tên côn đồ đang chặn người yêu của mình ở con đường nhỏ phía sau.
Dương Gia Hữu như một sát thần mà nhảy xuống, đôi mắt đỏ ngầu như muốn giết bọn họ. Nhưng vào lúc anh ấy điên cuồng lao về phía hai người kia, Vu Hân Tuyết từ phía sau ôm lấy eo anh ấy.
Bộ dạng của Dương Gia Hữu quá đáng sợ, không chỉ khiến hai tên khốn nạn kia sợ chết khiếp, mà cả Trần Mật Quyên ở bên cạnh cô ấy cũng sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Dương Gia Hữu.
So với Trần Mật Quyên bị dọa đến bủn rủn chân, Vu Hân Tuyết hoàn toàn không sợ anh ấy. Bởi vì cô ấy đã từng nhìn thấy dáng vẻ đỏ ngầu mắt của Dương Gia Hữu, cả lần đó và lần này đều là để cứu cô ấy, cho nên cô ấy không sợ dáng vẻ như thế này của Dương Gia Hữu.
Vu Hân Tuyết ngăn Dương Gia Hữu lại là vì cô ấy thấy có điều gì đó không đúng. Nếu hai tên lưu manh này thực sự muốn bắt họ, thì khi đụng họ là có thể động thủ rồi. Khi đó hai người họ hoàn toàn không có phòng bị, so với việc sau đó đuổi theo họ dễ dàng hơn nhiều.
Ngoài ra, vừa rồi khi họ kiệt sức, hai tên côn đồ cũng chỉ vây quanh họ cười nhếch mép, như thể... đang chờ họ hét lên dáng vẻ như muốn thu hút ai đó đến.
Sau đó chính tiếng kêu của họ đã thu hút Dương Gia Hữu, người vẫn đang ở trạm lương thực. Khi nhìn thấy Dương Gia Hữu người tràn đầy sát khí, tim của Vu Hân Tuyết lộp bộp một tiếng, nhất thời giống như đã khai thông hai mạch Nhâm Thông, xâu chuỗi lại tất cả liền biết rõ là đang diễn ra cái gì.
Đây là một ván cờ, ván cờ dùng cô ấy để hãm hại Dương Gia Hữu.
...
Thấy Dương Gia Hữu không mất kiểm soát, hai tên côn đồ biết rằng kế hoạch lần này thất bại rồi. Vì vậy hai người nhìn nhau và muốn bỏ chạy, nhưng khi họ quay đầu lại, liền nhìn thấy Dương Từ và Dương Mộng Liên.
Dương Từ liếm chiếc răng nanh bên trái, rồi đưa tay cầm xe đạp cho Dương Mộng Liên. Anh ba trong nhà họ nổi tiếng là đoạn chưởng, mắt đỏ lên là có thể dễ dàng đánh chết người, nhưng anh không phải vậy anh yếu ớt như vậy đánh cũng không thể đánh chết người được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]