Edit: Dờ
Lúc Tần Kiến Tự nghe được câu nói ấy thì hắn hơi nhướng mày lên.
"Y thật sự nói như vậy?"
"Vâng."
"Xem ra đúng là ốm nặng hỏng đầu rồi." Người đứng phía sau cẩn thận đưa tay day huyệt thái dương giúp hắn, Tần Kiến Tự phất tay, người đó vội vàng lùi xuống.
"Vương gia, vậy ngài..."
"Chuẩn bị ngựa, vào cung."
- --
Lúc này, Hạ Tử Dụ đã tháo phát quan xuống, chỉ mặc mỗi áo ngủ. Trên má và môi y đều bôi bột gạo, cả gương mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Y xua tay sai người thu dọn đồ, Vương tổng quản vẫn đang bưng miếng ngọc giác đứng ở phía xa, không biết y có mục đích gì.
Một lúc sau, có tiếng thông báo vọng từ bên ngoài vào, đánh tan bầu không khí tĩnh lặng.
"Bệ hạ, Nhiếp chính vương đã tới rồi."
"Bảo hắn vào đây."
Từ phía xa đã có thể cảm nhận được âm khí lạnh lẽo đang đến gần, cảm giác khó chịu do miếng ngọc giác đem tới dần lắng xuống. Hạ Tử Dụ đoán không sai, nhìn nhận theo một phương diện nào đó thì đúng là Tần Kiến Tự có chức năng trừ tà, tuy rằng Hạ Tử Dụ cũng sẽ chịu ảnh hưởng thế nhưng dù gì y cũng có mấy trăm năm đạo hạnh, giờ lại còn đang sở hữu cơ thể.
Mà mảnh hồn còn sót lại của hoàng đế nhỏ đang trốn trong ngọc giác, Tần Kiến Tự đã tới đây, chắc chắn hoàng đế nhỏ sẽ bị áp chế hoàn toàn. Chỉ cần giữ chân Tần Kiến Tự ở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hoang-de-kho-lam/2535372/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.