Chương trước
Chương sau
Quan gõ chữ: Dờ đại nhân

Hồi lâu sau, bên ngoài có người chạy vào báo rằng Thanh Bình Vương đến thăm. Tần Kiến Tự nghe vậy thì chau mày, cuối cùng vẫn đứng dậy.

Còn ở trong sương phòng, Hạ Tử Dụ đã uống say khướt không biết trời trăng.

"Rầm!" Y lăn từ trên ghế sập xuống dưới đất, úp mặt xuống thảm nhung một lúc lâu không hề động đậy.

"Đã bảo với ngươi là tửu lượng của trẫm kém lắm rồi, ngươi còn cố uống." Hoàng đế nhỏ khoanh tay đứng nhìn.

Hạ Tử Dụ chợt ngóc đầu dậy, nheo mắt nhìn hoàng đế nhỏ, "Thứ gì mà cứ bay đi bay lại thế nhỉ."

"......Đúng là cái đồ chết tiệt."

Hạ Tử Dụ cũng không ngờ rượu này lại mạnh đến thế, mới uống một bình thôi mà đầu óc đã lơ mơ rồi. Y ôm bình rượu đứng lên, thất thểu đi ra bên ngoài, ám vệ đứng canh thấy vậy thì chần chừ một lát, cuối cùng vẫn đi theo phía sau Hạ Tử Dụ.

"Bệ hạ, ngài say rồi."

"Tại ngươi ấy, ngươi mang rượu gì đến vậy, lúc uống không thấy mùi vị gì nhưng sau đó mới dần thấy say." Ám vệ bên trái lườm ám vệ bên phải, người còn lại thì vội vàng bịt mồm đồng nghiệp không cho nói nữa.

Hạ Tử Dụ đi lung tung không mục đích. Vương phủ được thiết kế rất tinh tế và khiêm tốn, tường trắng ngói xanh, có hòn non bộ với thác nước chảy. Bên trong và ngoài phòng thì bố trí không khác gì hoàng cung, thế là Hạ Tử Dụ nhất thời không nhớ ra được mình đang định làm gì.

Y bỗng sực nhớ ra, đây là Nhiếp chính vương phủ.

"Trẫm hỏi các ngươi," Hạ Tử Dụ quay đầu lại, "Nơi này có đào kép nào tên là Sở Phi hay không."

"Sở Phi?" Mấy tên ám vệ nhìn nhau, ra hiệu cho nhau bằng ánh mắt.

"Hắn ấy à..." Một người trong số đó hắng giọng đáp, "Vương gia chê hắn không biết cách hầu hạ nên đuổi ra ngoại viện rồi."

"Ồ, thế là có thật à."

Hạ Tử Dụ lại chân nam đá chân chiêu đi về phía trước, các ám vệ vội vàng theo sát sau lưng. Họ nhỏ giọng thì thầm với nhau, không biết Hạ Tử Dụ tìm Sở Phi để làm gì.

"Ồn quá." Hạ Tử Dụ quay đầu lại chỉ tay vào ám vệ, "Không được đi theo trẫm nữa."

"Chúng thuộc hạ làm theo lệnh của Nhiếp chính vương, không được rời nửa bước ạ."

Y nghe vậy thì cười khẩy, đánh giá đám ám vệ một lát. Một chút giảo hoạt thoáng hiện lên trong đáy mắt.

- --

Lúc này, Tần Kiến Tự đang tiếp chuyện Thanh Bình Vương ở chính đường.

"Tối hôm qua có thích khách đột nhập vào cung, bây giờ không biết bệ hạ đang ở đâu, sao Kiến Tự còn bình tĩnh được như vậy." Thanh Bình Vương nâng tách trà lên, dùng nắp gạt đi bọt trà rồi nhấp một hớp, "Nghe nói cấm quân đang đi tìm khắp nơi trong cung, vậy mà ngươi lại muốn ém nhẹm chuyện này..."

"Quốc gia hưng thịnh hay suy vong tùy vào thiên tử vinh quang hay nhục nhã, chuyện này không thể để lọt ra khỏi cung được."

"Ngươi thật sự không biết bệ hạ đang ở nơi nào sao?"

"Không biết."

Thanh Bình Vương cười nhạt, "Nói thật thì bệ hạ cũng nên gọi ta một tiếng Tam thúc, nếu Kiến Tự muốn mượn việc này để làm gì đó, bản vương đã là bậc cha chú thì tuyệt nhiên không cho phép."

Tần Kiến Tự ngồi nghiêm chỉnh trên chủ vị, hắn thậm chí còn không thèm nhìn ông ta. Biến cố trong cung xảy ra đột ngột, thoạt nhìn có vẻ vô lý nực cười, thế nhưng âm mưu bên trong lại tầng tầng lớp lớp. Việc điều động nhân sự như thế này mà lại có thể lén lút làm dưới tầm mắt hắn.

Có thể thấy kẻ đứng đằng sau sở hữu quyền lực rất lớn.

Mấy năm gần đây tả tướng luôn tranh giành quyền lợi với Tần Kiến Tự, thế nhưng thứ ông ta tranh giành chỉ là vị trí quyền thần. Người thật sự có tư tưởng soán ngôi và chiếm được lợi ích từ chuyện này... Vậy thì Tần Kiến Tự tính là một, người còn lại e rằng chính là vị Thanh Bình Vương đang ngồi đây.

"Vậy thì bản vương không làm phiền ngươi nữa." Thanh Bình Vương đứng dậy phủi bụi trên áo, "Đợi đến lúc tìm được bệ hạ thì ta sẽ đến uống rượu chung vui với Kiến Tự."

Tần Kiến Tự vẫn ngồi trên ghế, không buồn ngẩng đầu nhìn, "Không tiễn."

Thanh Bình mới đi chưa bao lâu, Tần Kiến Tự sai người thu dọn bộ đồ trà, hắn đứng dậy đi về phía hậu viện.

Lúc rẽ sang chỗ ngoặt thì bỗng dưng có một người nhảy ra, y đi lướt qua vai Tần Kiến Tự.

Tần Kiến Tự nhanh tay lẹ mắt túm lại.

"Tên trộm to gan này, mau buông tay trẫm ra!"

"Bệ hạ! Bệ hạ! Ngài chạy chậm thôi!"

Ám vệ vội vã đuổi theo tới nơi, nhìn thấy Tần Kiến Tự thì cúi người hành lễ. Hạ Tử Dụ bị tóm gáy, đành phải giãy giụa tại chỗ.

Tần Kiến Tự ngửi thấy mùi rượu trên người y thì nhíu mày. Hạ Tử Dụ ngẩng đầu nhìn thấy hắn, cơ thể run rẩy theo phản xạ, sau đó cười tủm tỉm gọi một tiếng hoàng thúc.

"Các ngươi dám coi thường mệnh lệnh của bản vương."

"Là do bệ hạ muốn đánh lạc hướng chúng thuộc hạ nên lấy cớ đi vệ sinh, trèo qua cửa sổ phía sau, sau đó chui lỗ chó để ra ngoài..." Ám vệ càng nói càng lí nhí, cúi gằm mặt xuống. Chỉ là một người say rượu thôi mà cũng không quản lý nổi, đúng là do bọn họ chưa làm tròn bổn phận.

"Tự đi lĩnh hình phạt."

"Vâng."

Hạ Tử Dụ nấc một cái, hai gò má đỏ hồng vẫn chưa tan hết. Y không chạy lung tung nữa, thất thểu đi theo sau Tần Kiến Tự vào sân viện.

"Ngài nóng ruột muốn ra ngoài để về cung?" Tần Kiến Tự đi phía trước chắp tay sau lưng.

Hạ Tử Dụ lắc đầu, "Trẫm muốn tìm một người."

"Tìm ai?"

Suýt nữa thì Hạ Tử Dụ buột miệng nói là tìm Sở Phi, may mà nhận ra kịp thời nên sửa lại: "Tìm hoàng thúc."

Bước chân của Tần Kiến Tự khựng lại, sau đó hắn lại đi tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra, "Tìm thần để làm gì?"

"......Trẫm nghe nói hoàng thúc đã gặp Thanh Bình Vương nên lo ông ta làm khó hoàng thúc." Hạ Tử Dụ đưa tay lên miệng hà hơi một cái, cảm thấy mình thật giỏi khi nghĩ ra lý do tuyệt vời như vậy, "Sao hoàng thúc lại phải giấu trẫm đi?"

Người phía trước im lặng một lát rồi chậm rãi trả lời: "Bệ hạ không có con nối dõi, nếu như chẳng may ngài băng hà thì phải chọn một người trong dòng dõi hoàng tộc để nối ngôi."

"Vậy nên hoàng thúc muốn mượn chuyện này để tìm ra kẻ đứng sau? Hoàng thúc cảm thấy Thanh Bình Vương là người khả nghi nhất nên đợi ông ta tới cửa tự làm mình lòi đuôi?"

"Ừ."

"Hoàng thúc thật là giỏi." Hạ Tử Dụ nịnh bợ, khen ngợi chẳng bao giờ là thừa cả.

Một người đi trước một người theo sau, cả hai đi trên hành lang dài. Sắc trời dần tối, đám người hầu bắt đầu đi thắp đèn trên hành lang.

Cho đến khi Tần Kiến Tự về phòng thì mới phát hiện ra Hạ Tử Dụ cũng đi theo, y đập mặt vào lưng hắn rồi lảo đảo lùi về phía sau mấy bước. Hạ Tử Dụ đưa tay xoa trán mình.

Tần Kiến Tự thở dài, sai người đi nấu canh giải rượu. Hạ Tử Dụ đi thăm thú sờ soạng mọi thứ trong phòng, cuối cùng ngồi lên giường.

"Bệ hạ, đừng có nôn mửa lên giường của thần."

Hạ Tử Dụ đan tay vào nhau rồi nằm thẳng cẳng trên giường, mở to mắt ngơ ngẩn nhìn lên đỉnh màn giường, "Trẫm chỉ nằm một lát thôi, trẫm chóng mặt quá."

"......"

Một lúc sau người hầu gõ cửa đi vào, bát canh giải rượu tỏa khói nghi ngút. Hạ Tử Dụ đã nhắm mắt ngủ thiếp đi rồi, ánh nến chiếu sáng cả căn phòng, còn Tần Kiến Tự thì đang ngồi trên ghế đọc sách.

"Lui xuống đi." Hắn phẩy tay nói.

Bên trong bình phong, Hạ Tử Dụ trở mình, lẩm bẩm gì đó không rõ ràng. Ánh mắt của Tần Kiến Tự chậm rãi nhìn vào bên trong bình phong, một lát sau mới thấy hắn lật qua trang sách tiếp theo.

Mức độ nhẫn nại của hắn đối với thằng quỷ con này càng ngày càng cao.

Trên triều đình và khắp chốn dân gian, thanh danh của hắn có thể khiến trẻ con sợ hãi ngừng khóc, bình sinh hắn đã không được người khác yêu thích. Bây giờ được trải nghiệm cảm giác có người nhớ nhung, cũng khá là thú vị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.