Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Hồi lâu sau, bên ngoài có người chạy vào báo rằng Thanh Bình Vương đến thăm. Tần Kiến Tự nghe vậy thì chau mày, cuối cùng vẫn đứng dậy.
Còn ở trong sương phòng, Hạ Tử Dụ đã uống say khướt không biết trời trăng.
"Rầm!" Y lăn từ trên ghế sập xuống dưới đất, úp mặt xuống thảm nhung một lúc lâu không hề động đậy.
"Đã bảo với ngươi là tửu lượng của trẫm kém lắm rồi, ngươi còn cố uống." Hoàng đế nhỏ khoanh tay đứng nhìn.
Hạ Tử Dụ chợt ngóc đầu dậy, nheo mắt nhìn hoàng đế nhỏ, "Thứ gì mà cứ bay đi bay lại thế nhỉ."
"......Đúng là cái đồ chết tiệt."
Hạ Tử Dụ cũng không ngờ rượu này lại mạnh đến thế, mới uống một bình thôi mà đầu óc đã lơ mơ rồi. Y ôm bình rượu đứng lên, thất thểu đi ra bên ngoài, ám vệ đứng canh thấy vậy thì chần chừ một lát, cuối cùng vẫn đi theo phía sau Hạ Tử Dụ.
"Bệ hạ, ngài say rồi."
"Tại ngươi ấy, ngươi mang rượu gì đến vậy, lúc uống không thấy mùi vị gì nhưng sau đó mới dần thấy say." Ám vệ bên trái lườm ám vệ bên phải, người còn lại thì vội vàng bịt mồm đồng nghiệp không cho nói nữa.
Hạ Tử Dụ đi lung tung không mục đích. Vương phủ được thiết kế rất tinh tế và khiêm tốn, tường trắng ngói xanh, có hòn non bộ với thác nước chảy. Bên trong và ngoài phòng thì bố trí không khác gì hoàng cung, thế là Hạ Tử Dụ nhất thời không nhớ ra được mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hoang-de-kho-lam/2535352/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.