Chương trước
Chương sau
"Bệ hạ nói lại một lần nữa đi."

Tần Kiến Tự dùng chính bàn tay vừa được Hạ Tử Dụ hôn để xoa lên môi y, ánh mắt hắn sâu thẳm không nhìn rõ cảm xúc ẩn chứa bên trong. Hắn hơi cúi người xuống, thì thầm hỏi Hạ Tử Dụ, "Không tính nữa có nghĩa là gì?"

Khuôn mặt Hạ Tử Dụ đỏ bừng lên vì hơi nước nóng, y hơi hé môi rồi cắn lên ngón tay hắn, cảm giác ướt át bắt đầu tràn ra. Hạ Tử Dụ lại cười: "Thì nghĩa là như vậy đó, hoàng thúc vẫn chưa hiểu sao?"

"Thần không hiểu." Tần Kiến Tự cụng trán với y, giọng nói rất khẽ mang theo hơi thở: "Thần muốn bệ hạ nói rõ ràng hơn."

Mặt nước gợn sóng phản chiếu ánh nến sáng tỏ, hàng mi dài của Hạ Tử Dụ rũ xuống rồi lại giương lên, y ngập ngừng nhìn hắn.

"Trẫm..."

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa ở bên ngoài.

"Bệ hạ," Hoạn quan đi vào hỏi rất không đúng lúc, "Có cần thêm nước nóng không ạ?"

Hạ Tử Dụ giật nảy cả mình. Bầu không khí trong tẩm điện đã thay đổi, Hạ Tử Dụ tằng hắng mấy cái rồi quay đầu đi.

Vốn dĩ y định trêu chọc Tần Kiến Tự một chút, thế nhưng bây giờ không cần thiết phải nói tiếp nữa. Tần Kiến Tự vẫn túm lấy gáy y không chịu buông.

"Hoàng thúc à..." Ánh mắt của Hạ Tử Dụ trốn tránh, y mím môi nhịn cười. Bỗng nhiên, Hạ Tử Dụ chống tay rồi rướn người lên hôn Tần Kiến Tự một cái, coi như là phí giữ miệng.

Tần Kiến Tự nhìn dáng vẻ đắc ý của y, cuối cùng tặc lưỡi một cái. Hắn quay đầu đi rồi đứng dậy, quát to một tiếng ra bên ngoài:

"Biến!"

- --

Trời dần về khuya, cuối cùng Hạ Tử Dụ tựa vào thành thùng tắm rồi ngủ thiếp đi trong lúc trò chuyện câu được câu chăng với Tần Kiến Tự.

Y chỉ nhớ cuối cùng Tần Kiến Tự nói rằng muốn tặng y một đồ vật, nhưng mà là thứ gì nhỉ, Tần Kiến Tự không nói rõ. Nhìn khuôn mặt không có cảm xúc của thằng cha ấy, Hạ Tử Dụ thậm chí còn nghi ngờ rằng lẽ nào mình đã đoán sai địa vị của mình ở trong lòng hắn.

Nhưng giữa lúc chìm trong giấc mộng, y cảm nhận được có người đã bế mình lên rồi đặt xuống giường. Vành tai nóng ướt, bờ môi bị liếm cắn, y nghe thấy người bên cạnh nói gì đó. Cho đến khi mơ màng cuộn tròn trong lòng người đó, cơ thể Hạ Tử Dụ lại trở nên ấm áp.

- --

Những chuyện sau đó đều giao cho Tần Kiến Tự xử lý.

Đại công tử của nhà Công bộ Thị lang đã biến mất không còn tung tích trong bữa tiệc Hà Hoa.

Mấy ngày sau, Thị lang đó đã tự nhận lỗi rồi từ quan, ngay cả người cậu làm Thái thú kia cũng bị mất chức. Chỉ trong một đêm mà gia tộc suy tàn, người ta chỉ biết rằng hôm ấy Đại công tử Nghiêm gia đã đắc tội quý nhân.

Rốt cuộc là quý nhân ở đâu, có quyền có thế đến nhường nào thì chẳng ai dám hỏi han cụ thể.

Trong Quân Cơ Các, ám vệ dâng lên một chiếc áo dính máu. Tần Kiến Tự liếc nhìn rồi bảo hắn lui xuống, "Bao nhiêu nhát?"

"Ngự y vẫn luôn đứng canh ở bên cạnh, hơn hai nghìn nhát đao mới tắt thở." Ám vệ hành lễ rồi đáp lời, rất hiếm khi hắn thấy vương gia dùng hình phạt tàn khốc đến vậy. Thế nhưng tên Đại công tử Nghiêm gia đó dám coi bệ hạ là con hát rồi làm nhục ngài trong lúc say rượu, hơn hai nghìn nhát đao là nhẹ nhàng lắm rồi.

"Đừng nói chuyện này cho bệ hạ biết." Tần Kiến Tự ném bút vào khay rửa, dặn dò ám vệ mang những tấu chương đã phê duyệt đi, "Bây giờ đang ở đâu?"

"Nghiêm Đại công tử đang ở trong Chiếu Ngục ạ."

"Bản vương đang hỏi bệ hạ." Tần Kiến Tự bóp trán, cảm thấy rất mất kiên nhẫn.

Ám vệ vội vàng quỳ xuống, "Hình như bệ hạ đang đọc sách trong Tàng Thư Các, có lẽ là để chuẩn bị việc điều động nhân sự cho kỳ thi Hương vào tháng Tám."

Tần Kiến Tự chống tay đứng dậy rồi đi ra ngoài.

"Hình như vương gia ngày càng để tâm đến bệ hạ..."

Mấy tên ám vệ cùng nhìn nhau, ngầm hiểu trong lòng rồi cúi đầu xuống.

- --

Lúc này, vị bệ hạ được người ta nhung nhớ đang trốn trong một chiếc thuyền nhỏ để tránh nóng, trên tay y cầm một cuộn sách sử.

Sóng đưa lá ấu khẽ lay động, hoa sen đón gió cành rung rinh; Ở nơi sen hồng chen chúc lá, thuyền tranh rẽ nước giữa lặng thinh. [1]

[1] Thải Liên Khúc - Bạch Cư Dị.

Hạ Tử Dụ ngại bóc củ ấu, lại không mang theo người hầu lên thuyền nên cắn dở một củ rồi ném lên bàn. Y lật xem sách sử tiền triều một cách đầy nhàm chán. Gió thổi khiến mặt nước gợn sóng lăn tăn, hiếm khi được nhàn rỗi tự do thế này.

Thái phó bảo y phải đọc sách sử, thế nên y đặc biệt đến Tàng Thư Các để lấy mấy cuộn sách. Khi đọc đến đoạn tiền triều diệt vong vì quốc khố trống rỗng nên phải trưng thuế cao, lại thêm việc in tiền quá nhiều khiến cuộc sống của dân chúng trở nên khốn cùng, y chỉ có thể thở dài ngao ngán.

Sách sử còn ghi lại rằng Thái tử Lưu Át của tiền triều đã phải sống lang thang nhiều nơi sau khi triều đại diệt vong, cuối cùng bị lăng nhục và chết trong cuộc khởi nghĩa năm xưa, thậm chí còn bị thủ lĩnh quân khởi nghĩa chặt đầu để hiến tế.

Gió nổi lên, Hạ Tử Dụ đang định lấy một củ ấu để chặn trang sách bị gió thổi thì nhìn thấy một câu "nông dân khởi nghĩa giết Át tế thiên", không biết vì sao mà tim hẫng mất một nhịp.

"Quái lạ thật đấy."

Y sờ lên trang sách đã ố vàng, chữ tiểu khải chép tay vô cùng ngay ngắn, thậm chí còn ngửi thấy mùi mực thoang thoảng. Hạ Tử Dụ chịu đựng một lúc rồi cuối cùng lắc đầu, đi tìm quạt để quạt cho đỡ nóng.

Thuyền trôi được mấy trượng, dây thừng vẫn được buộc lên bờ. Bất chợt Hạ Tử Dụ có cảm giác như chiếc thuyền đang bị ai đó kéo về, chầm chậm tiến gần vào bờ.

Thuyền chìm xuống một chút, bọt nước bắn lên, có tiếng giày gõ lộp cộp trên mạn thuyền.

Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng người. Tần Kiến Tự đã bước từ trên bờ xuống dưới thuyền, hắn mặc một bộ quan phục màu đỏ toát lên vẻ cao quý thanh nhã.

Hắn không hề bất ngờ với việc Hạ Tử Dụ đang ở đây, hắn chống đầu gối rồi ngồi xuống ở bên cạnh. Tần Kiến Tự nhìn thấy những củ ấu có dấu răng đang lăn lóc trên bàn, hắn cầm lên nhìn thử.

"Lười bóc à?"

"Đang đợi hoàng thúc đến bóc đó." Hạ Tử Dụ thu dọn sách sử rồi tiện tay cuộn một trang lại, "Sao hoàng thúc lại tìm được nơi này?"

"Thần đi dạo xung quanh, tình cờ nhìn thấy bệ hạ đang ở đây."

"Ò."

Tần Kiến Tự bóp nhẹ một cái, củ ấu vỡ làm đôi. Hắn bóc vài củ rồi đưa đến trước mặt Hạ Tử Dụ, y không cầm lấy mà cúi xuống ngậm lấy củ ấu trong lòng bàn tay Tần Kiến Tự như một con mèo nhỏ.

Bàn tay ấy vẫn chưa thu lại ngay mà để yên như vậy chờ Hạ Tử Dụ ăn xong. Hạ Tử Dụ vừa đọc sách vừa ăn nên ăn hết rất nhanh, cứ cách một lúc lại ngậm lấy một củ.

Tần Kiến Tự nhìn y một lúc, ánh mắt trầm lặng, "Bệ hạ đang đọc sách gì vậy?"

"Sách sử của tiền triều, lúc trước do Hàn Lâm Viện soạn đó." Hạ Tử Dụ không ngẩng đầu lên.

"Sao tự dưng lại đọc những thứ này?"

"À, Thái phó bảo trẫm phải tu tâm dưỡng tính, ông ấy còn bảo trẫm học đánh cổ cầm nữa." Hạ Tử Dụ cúi xuống nhưng thấy hết củ ấu mất rồi, thế là liếm láp lòng bàn tay Tần Kiến Tự, "Trẫm muốn ăn nữa."

Tần Kiến Tự nâng ngón tay lên gõ vào đầu y.

"Đau." Hạ Tử Dụ la lên.

"Học cổ cầm rất nhàm chán," Tần Kiến Tự tiếp tục bóc củ ấu, "Để hôm nào thần dạy bệ hạ cưỡi ngựa."

"Hoàng thúc lại dạy nữa à?" Hạ Tử Dụ nhớ lại lần hắn dạy mình cưỡi ngựa lúc trước, y lườm Tần Kiến Tự một cái khét lẹt, "Trẫm hơi bị ám ảnh tâm lý, chắc là không học được đâu."

"Hm?"

"Học được, học được."

Hạ Tử Dụ vội vàng sửa lời rồi cười tủm tỉm ngậm lấy củ ấu mà Tần Kiến Tự đút cho.

Cơn gió thoảng qua vô cùng tĩnh lặng, mui thuyền chỉ có hai người, cũng coi như nhàn nhã tự tại. Lá sen um tùm xung quanh rất mát mẻ, hương hoa thoảng qua trong gió, hiếm khi Tần Kiến Tự được rảnh rỗi như thế này, không có những tấu chương chồng chất và công việc phải xử lý.

Cho đến khi củ ấu hết sạch, Hạ Tử Dụ no đến mức căng cả bụng. Tần Kiến Tự đứng dậy bước lên bờ rồi đưa tay ra đỡ lấy Hạ Tử Dụ.

Hạ Tử Dụ cầm lấy tay hắn để bước lên bờ, vừa đi vừa sai bảo hoạn quan đứng bên: "Lát nữa trẫm không ăn tối, bảo Ngự thiện phòng chuẩn bị một bát canh hạt sen là đủ rồi."

Tần Kiến Tự gạt đi, "E rằng đến nửa đêm là bệ hạ lại bị đói đến mức tỉnh giấc."

"Bình thường trẫm không bao giờ bị đói, còn không phải bởi vì ngài..." Hạ Tử Dụ nói một nửa rồi hậm hực ngậm miệng.

Tần Kiến Tự nghe vậy thì mỉm cười, sánh vai với Hạ Tử Dụ đi về phía cung đạo. Hoạn quan cung tỳ theo phía sau, Tần Kiến Tự vờ như vô tình lấy ra một đồ vật từ trong ngực rồi đưa cho Hạ Tử Dụ.

"Đây là gì vậy?"

"Trâm cài tóc."

"Trẫm biết là trâm cài tóc rồi." Hạ Tử Dụ nhận lấy chiếc trâm bạch ngọc. Chất ngọc trong veo, đồng cổ được khảm nạm đơn giản tinh tế, nếu dùng làm trâm cài phát quan cũng rất đẹp, "Trẫm muốn hỏi hoàng thúc đưa trẫm thứ này để làm gì kìa."

"Lúc mẫu thân của thần qua đời, bà ấy đã dặn dò thần phải giao thứ này vào tay Vương phi," Tần Kiến Tự đáp với thái độ bình thản, hắn dừng lại một lát, "Thần không có Vương phi, vậy nên đưa cho bệ hạ giữ luôn."

"..."

Thằng cha này, tuy rằng ngang ngược nhưng lại rất dễ dỗ. Hôm qua y mới chỉ hôn mu bàn tay hắn một cái thôi mà hôm nay Tần Kiến Tự đã dâng cả sính lễ lên rồi.

"Bệ hạ?"

"Tần Kiến Tự," Hạ Tử Dụ chắp tay sau lưng rồi ung dung cất bước, y thì thầm: "Nói một câu thích trẫm khó đến vậy sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.