Mấy ngày sau đó, các quan văn quan võ trong triều đều được chứng kiến dáng vẻ đầy phấn chấn của Nhiếp chính vương. Tuy hắn vẫn kiệm lời như trước nhưng mặt mày có vẻ hăng hái hơn nhiều.
Bách quan công khanh cùng cúi người rồi quỳ xuống, thầm bảo nhau chắc là gần đây Nhiếp chính vương có chuyện gì vui. Hắn không còn tính toán chi li trong việc triều chính như trước nữa, trái lại thỉnh thoảng còn cho Tả tướng vài cơ hội để lên tiếng. Bệ hạ cũng không còn ngủ gật khi lâm triều, ánh mắt luôn tập trung nhìn vào một góc.
Chẳng ai biết rằng giữa lúc mắt đi mày lại ấy, thỉnh thoảng Nhiếp chính vương ở dưới bậc sẽ nhìn lên người ngồi trên hoàng vị. Ánh mắt hắn chứa đựng ham muốn và sự yêu thích vô cùng nồng đậm.
"Bệ hạ."
- --
"Tần Kiến Tự, bây giờ ngài là người của trẫm rồi sao?"
Trong Ngự thư phòng, Tần Kiến Tự cả gan ôm lấy eo của quân vương, ngón tay hắn vuốt ve chiếc dây lưng bạch ngọc, "Đúng vậy."
"Vậy trẫm muốn phê duyệt tấu chương của ngài, ngài có đồng ý không?"
"Bệ hạ hiểu rõ tính của thần mà."
Thế là Hạ Tử Dụ ngửa người ra phía sau ngước mắt lên nhìn hắn, chờ Tần Kiến Tự đưa ra điều kiện.
Tần Kiến Tự thản nhiên nâng cằm y lên, "Ba lần."
"Ngài quá đáng vừa thôi!" Hạ Tử Dụ đánh vào bàn tay đang ôm eo mình, "Nhiều nhất là hai lần."
"Đồng ý."
"..." Hạ Tử Dụ nghiến răng nghiến lợi. Thằng cha này đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hoang-de-kho-lam/2535294/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.